“Lạc Hy, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại con rồi, con gái của chúng ta.”
Diệp Lạc Hy từ khi sinh ra đã không biết phụ mẫu nàng là ai.

Nàng chỉ biết, bản thân là phàm nhân, có một chút bản lĩnh hơn người nhờ các giác quan được phát triển vô cùng nhạy bén cùng thể chất vô cùng tốt.

Từ khi mới lọt lòng, đã bị phụ mẫu bỏ rơi, nàng được Diệp gia nhận làm con nuôi, đặt tên là Lạc Hy, tự là Huệ Dung.

Tuy nói nàng mang danh là con nuôi của Diệp gia, nhưng Diệp lão gia và Diệp phu nhân cùng những đứa con của họ chưa từng xem nàng là người thân, càng chưa từng đối xử với nàng có điểm nào tốt đẹp.

Diệp Lạc Hy được nuôi lớn bởi một tỳ nữ tên là Hạ Vũ Hồng, một người rất hiền từ và phúc hậu, thực sự xem Diệp Lạc Hy như con của mình mà nuôi lớn.

Và cũng từ bé đến lớn, nàng chỉ có một nghĩa mẫu tên là Hạ Vũ Hồng.

Đáng tiếc, năm nàng tám tuổi, trong nhà xảy ra hỏa hoạn, là do Diệp đại thiếu gia gây ra, hắn không thể khống chế lửa căn linh, khiến cả hậu viện cháy trụi.

Nghĩa mẫu vì bảo vệ nàng mà chết cháy trong thảm họa đó.

Sau khi mất đi người yêu thương mình nhất, Diệp Lạc Hy đã trải qua một tuổi thơ đầy khốn khó vì bị khinh thường, bị chà đạp và bị sỉ nhục đến mức, nàng chẳng khác gì một kẻ ăn mày.


Mười hai tuổi thức tỉnh linh căn, nàng lại bị phản phệ ngay lập tức, khiến ai cũng cho rằng nàng là phế vật không thể tu luyện.

Thậm chí Diệp lão gia cũng đã muốn mấy lần đuổi nàng đi.

Nếu không phải trong nhà thiếu một kẻ làm việc không công, sợ rằng nàng đã bị đuổi đi thật.

Mười lăm tuổi, nàng cùng các huynh đệ khác trong nhà được một người đàn ông tóc bạc phơ đến tìm, nói rằng ông ta là cao nhân, sẽ nhận một trong số họ làm đồ đệ.

Ban đầu, Diệp lão gia không tin, nhưng sau khi thấy cấp bậc tu luyện cường đại của ông ta, một Huyễn Vương cấp bảy thì Diệp gia trên dưới đều nức nở chào đón.

Ấy vậy mà, cao nhân ấy chỉ nhận một mình nàng làm đệ tử, mặc cho Diệp lão gia van xin thế nào, cũng chẳng thể khiến cao nhân thay đổi.

Diệp Lạc Hy mười lăm tuổi thay đổi từ địa ngục này sang địa ngục khác, bắt đầu con đường tu luyện của mình.

Và lý do khiến ông ta muốn nhất nhất nhận nàng làm đệ tử, chỉ có một: đó chính là nàng có đa linh căn, một lần thức tỉnh đã có thể có hết tất thảy hai mươi căn linh, dẫn đến bản thân không chịu nổi sự bành trướng này, nên mới bị phản phệ.

Ông ta ép nàng tu luyện tất cả các lĩnh vực, quãng thời gian mười năm đó đối với nàng mà nói chẳng khác gì một địa ngục trần gian.

Mười năm mà nàng dốc sức tu luyện khắc nghiệt, khổ sở từ một kẻ trắng tay trở thành linh thần.

Hai mươi bốn tuổi, nàng trở về Diệp gia, tính kế với đại thiếu gia Diệp gia về cái chết của nghĩa mẫu, đồng thời trả lại cho họ tất cả những gì nàng đã trải qua, đồng thời cũng trả ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua.

Tất nhiên, là một linh tôn cường giả cấp tám, không ai ở Diệp gia có thể đánh bại nàng.

Hai mươi lăm tuổi, nàng đạt đến cảnh giới linh thần, được xem như một thượng tiên, trải qua thiên kiếp mà được lên Cửu Trùng Thiên, giữ chức tiểu tướng quân thống lĩnh một vạn quân tinh nhuệ dưới trướng Lâm Túc thượng thần.

Và cũng chính ở thời gian này, nàng được biết một chuyện vô cùng buồn cười.

Cái ông lão đã dạy nàng mọi thứ, dẫn dắt nàng đến Cửu Trùng Thiên kia, không ai khác chính là Đế Quân tại thượng của Thiên giới.

Còn nàng, chính là quan môn đại đệ tử của lão.


Tuy nhiên, tính tới thời điểm hiện tại, người biết được thân phận đồ đệ này của nàng cũng chỉ có vài người, trong đó có Thanh Loan.

Bảy trăm năm sau khi nàng phi thăng lên linh thần, cuối cùng cũng có ngày nàng đạt tới cảnh giới Huyễn Vương.

Chính xác mà nói đó chính là thời điểm mới xảy ra cách đây nửa năm trước.

Bởi vì thiên kiếp, nàng đã bế quan nửa năm, trùng hợp thời điểm vừa xuất quan, lại chính là lúc nàng vừa trùng sinh trở về từ hai mươi vạn năm sau.

Cả tuổi thơ, cả cuộc đời này của nàng đã sống như một kẻ khờ, bị lợi dụng, bị hãm hại, mất tất cả, chẳng còn cái gì hết ngoài một linh hồn mang sự hận thù không thể dứt bỏ.

Thậm chí đứa con nàng mang nặng một trăm năm, liều mạng sinh ra, là người duy nhất mà nàng dựa và để sống, để tiếp tục tồn tại cũng phản bội nàng, thông đồng với địch hại chết người mẹ này, khiến nàng vĩnh viễn không còn muốn nhắc đến hai chữ người nhà, mà trong thâm tâm, hai chữ người nhà đối với nàng là quá mức xa xỉ.

Mà trong cuộc đời lâu dài ấy, nàng chưa từng hỏi đến một câu: rốt cuộc, cha mẹ của mình là ai và tại sao họ lại vứt bỏ nàng, bỏ mặt cho nàng chịu đựng lâu như vậy một mình.

Chỉ là, bản thân nàng không ngờ, sẽ có ngày có kẻ xưng là cha mẹ nàng, trong chính nghịch cảnh như thế này đây.

Hai bóng đen đó ôm lấy nàng, giống như vỗ về, giống như nhung nhớ, giống như yêu thương mà nhẹ nhàng ôm lấy chính nàng.

Còn bản thân nàng chỉ có thể ngơ ngác đứng yên, đến cả một cái cử động dù nhỏ cũng không hề có.

“Các vị là ai?” Nàng lạnh như băng.


“Chúng ta chính là cha mẹ của con.” Giọng của một nữ nhân vang lên, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, cũng thật thân thuộc, như trong tiềm thức của nàng đã tạc ghi lại vậy.

“Ta từ khi sinh ra không có cha, cũng chẳng có mẹ.

Nghĩa mẫu nuôi dưỡng ta, yêu thương ta nhất đã mất cách đây mấy trăm năm rồi.”Nàng không hề gạt họ ra, thái độ lạnh nhạt vẫn không hề có chút nào xoay chuyển.

“Ta biết đây là lỗi của chúng ta vì đã để con lặng lẽ một mình trong suốt chừng ấy năm.

Nhưng quả thật, chúng ta không có cách nào để gặp con cả.” Tiếng nam nhân đó rất trầm, càng nghe càng khiến nàng sinh ra cảm giác an tâm, thân thuộc mà ấm áp.

“Vậy sao?”Nàng cười đầy cay đắng, rồi nói: “Vậy thì ta cũng chẳng có phụ mẫu nào cả.

Dù sao thì…”
Nàng mở lớn mắt ra, rút mạnh Ma Thần Kiếm ra khỏi xiềng xích của nó, nói: “Ta đã cô độc lâu đến như vậy, sớm cũng đã quên mất cái gì gọi là người nhà rồi.”
Không ngờ, Ma Thần kiếm vừa được rút ra khỏi mặt nước, xung quanh liền sáng lên, giống như ánh sáng nhẹ nhàng, ấm áp của ánh bình minh mỗi ngày mai, khiến nàng có cảm giác như chói mắt.

Trước mặt nàng có hai thân ảnh, một nam một nữ..