Thật ra sáng nay Diệp Lạc Hy không hề có ý muốn ra ngoài.
Mà chính xác mà nói, đêm hôm qua nàng đọc sách đến tận khuya mới ngủ, thành ra đáng lẽ là sáng hôm nay nàng muốn làm ổ trên giường để ngủ.
Sáng sớm ra, Tứ Đại Hung Thú đã đến gọi nàng dậy.
Còn chưa kịp đợi cho nàng tỉnh ngủ thì Diệp Mi, Diệp Thanh đã nhanh chóng giúp nàng sửa soạn, vận lại trang phục cho chỉnh tề.
Sau đó, bọn họ đều dẫn nàng đi ra ngoài.
Diệp Lạc Hy còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ thì đã bị Tứ Đại Hung Thú đem xuống trấn ở nhân gian rồi.
“Các ngươi là muốn đưa ta đi đâu đây?” Diệp Lạc Hy xoa xoa thái dương nhìn bốn đứa trẻ chưa lớn trước mắt đang xoắn xuýt lấy nàng, chỉ muốn cùng nàng đi dạo một vòng.
Nàng xoa xoa thái dương, chỉ có thể dùng Linh Điệp truyền âm đến cho Lưu Nhất Thanh, bảo nó tự lo liệu ở nhà.
Chắc cũng sẽ không đến nỗi thành một mớ tạp nham đâu.
Diệp Lạc Hy bị Tứ Đại Hung Thú kéo đi hết chợ đông chợ tây, ngắm nghía đủ loại vật phẩm, nhất là trang sức cho nữ nhân.
“Lạc Hy, nàng xem, cái này có đẹp không?” Đào Ngột đưa đến trước mặt nàng một cái trâm cài tóc mang hình dáng thanh nhã, nhìn không bắt mắt lắm nhưng khi cài lên tóc của nữ nhân, nó lại là một tiêu điểm.
Nàng cầm lấy cây trâm, nhìn một lúc rồi nói: “Đẹp thì có đẹp.
Kiểu dáng thanh nhã, màu sắc nhu hòa.
Nếu đem về làm quà đoàn viên cho Hiểu Hiểu, nó sẽ rất thích.”
Nghe nàng nói như vậy, Đào Ngột ỉu xìu, hắn bĩu môi, đoạt lại cây trâm trên tay nàng, nói: “Ta hỏi, ý ta là muốn mua cho nàng mà thôi.
Chứ nếu như nàng muốn mua cho đồ đệ của nàng thì ta phải hỏi nàng làm gì?”
Diệp Lạc Hy gãi gãi má nhìn Đào Ngột đang dỗi nàng ra mặt, cười gượng gạo hai cái rồi nói: “Ngươi đừng giận.
Từ trước đến nay hiếm khi ta biết mắt lựa chọn đồ cho bản thân lắm.”
Thao Thiết chọn lấy một đoản dao găm, đưa đến trước mặt nàng: “Cái này....”
Diệp Lạc Hy đón nhận con dao, sau đó truyền vào một chút linh khí để thăm dò.
Hồi sau nàng mở hai mắt ra, nhìn con dao bình phẩm: “Hàng tốt như vậy, đáng tiếc là ngủ đông lâu quá rồi.
Nếu như có thể đem cho lão Ô luyện lại một lần.
Ta tin với tay nghề của ông ta có thể luyện ra một loại binh khí có phẩm giá rất cao.” Diệp Lạc Hy xoay cổ tay múa một vòng, cảm thấy đường đao đi rất sắc bén, vui vẻ hài lòng.
“Hy Hy, nàng xem.” Cùng Kỳ đến đưa cho nàng một xiên kẹo hồ lô.
Diệp Lạc Hy vui vẻ đón nhận.
Dù sao trong những thức quà điểm tâm, nàng ưa thích nhất vẫn là kẹo.
Đặc biệt chính là kẹo hồ lô và kẹo đường.
“Hy nhi, ta nghe nói là hương lầu phía trước có thể đến ghé thăm một chút.
Chúng ta qua xem được không?” Hỗn Độn chỉ tay về phía một tòa hoa lâu lớn, hỏi nàng.
“Hôm nay là Tết Đoàn Viên mà không phải hay sao? Dù sao thì ta muốn xuống chợ ở đây xem, nếu như có thể, ta sẽ mua chút đồ về, tối nay chúng ta uống rượu.” Nàng vui vẻ cười, sau đó kéo bốn người bọn hắn xuống chợ.
Bình thường, nàng và bốn người bọn hắn có phong cách ăn mặc khá là giống nhau, thậm chí là cả chất liệu vải vóc, màu sắc của y phục cũng tương tự như nhau, khiến ai nhìn vào cũng cho rằng năm người bọn họ chính là người một nhà.
Dù sao thì y phục cũng là do Tam Lang may thành, nàng không mặc thì Tam Lang lại lăn ra một khóc hai nháo ba ăn vạ mất.
Nhưng hôm nay, Tam Lang lại không may cho nàng kiểu dáng thường ngày mà y lại may thành một bộ y phục đoan trang, nghiêm chỉnh và có phần rườm rà của cô nương.
Thậm chí, hôm nay Diệp Mi, Diệp Thanh còn có ý trang điểm, chỉnh trang lại đầu tóc cho nàng, khiến nàng vốn xinh đẹp nay lại thêm phần kiều diễm khuynh sắc.
Nàng nhìn lại chính mình rồi lại nhìn đến bốn tên nào đó hết lôi lại kéo nàng đi khắp nơi, sợ rằng đã cùng đám linh thú và khế ước của nàng thông đồng với nhau từ trước đi.
Diệp Lạc Hy thở dài, rốt cuộc là nàng là chủ, hay bốn tên này mới là chủ chứ?
Chớp mắt, trước mặt nàng đã là chợ.
Là Hỗn Độn đã kéo nàng tới đây từ lúc nào không hay.
Hắn nói: “Nếu nàng muốn đi chợ nấu cơm, ta đi cùng nàng.” Rồi kéo nàng hòa vào lòng người đông đúc.
Diệp Lạc Hy thầm nhớ đến khẩu vị của từng người, cân nhắc một chút rồi đích thân nàng lựa thức ăn, để đến chiều trở về sẽ bắt tay vào nấu cho đám nhóc con ở nhà đón tết.
Hỗn Độn nhìn nàng cầm xâu cá, sắc mặt hắn xanh xao, do dự hồi lâu rồi quyết định.
“Hy nhi, để ta cầm giúp nàng.”
Nàng vừa trả xong tiền hai mươi con cá, Hỗn Độn liền thay nàng cầm lấy xâu cá.
Mặc dù hắn tươi cười nhưng sắc mặt của hắn đã bắt đầu tỏ ra khó chịu.
Ôi, cái mùi tanh tưởi này!
“Ổn không? Dù sao thì ngươi cũng không thích mùi của chúng lắm.” Nàng nhìn hắn, khó hiểu.
Không phải từ trước đến nay Hỗn Độn đều rất ghét mùi cá tanh tanh sao?
Hỗn Độn xanh mặt, cười gượng gạo lắc đầu, bế khí nói: “Vốn nghe tay nghề của nàng cũng tốt lắm, nhất là nàng có thể bắt chước lại tất cả những hương vị mà bản thân đã ăn qua một lần.
Đêm nay chúng ta đều muốn thưởng thức tài nghệ của nàng, không thể để đám tiểu tử nha đầu của nàng giành phần hết một mình được.”
Diệp Lạc Hy nghe như vậy, gãi gãi má nói: “Dù sao chúng cũng là đồ nhi của ta.
Cơm ta nấu chúng ăn cũng đã mấy trăm năm rồi a~”
Phu nhân hàng cá nhìn nàng cùng Hỗn Độn cười nói như vậy, liền hỏi: “Hai người là phu thê sao?”
Diệp Lạc Hy nghe như vậy, sắc mặt nàng liền đỏ ửng, ấp úng nói: “Khụ! Không phải, chúng ta....”
Đào Ngột từ đằng sau đã khoe ra với nàng: “Hy nhi, nàng xem, ta tìm được đỗ xanh và bột gạo như nàng yêu cầu rồi nè! Nàng thấy ta giỏi không?”
Đào Ngột trừng mắt nhìn Hỗn Độn.
Cái tên Hỗn Độn này, hắn ta là muốn nhân lúc không ai chú ý, liền dắt mất Lạc Hy đi, còn không để mấy tên bọn hắn kịp phản kháng thì người đã mất tăm rồi.
Diệp Lạc Hy cầm lấy cân đỗ và bột mì, sau đó nói: “Hảo, là ngươi giỏi.”
Mọi ánh mắt trong chợ đều dồn sự chú ý lên hai nam tử vô cùng tuấn tú và sắc sảo đang tranh dành một nữ nhân, khiến ai nấy đều xì xào bàn tán, nhất là nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần đứng giữa hai nam tử tuấn tú kia.
Có nhiều người còn hận tại sao bản thân lại không may mắn như nàng.
“Lạc Hy, ta nói này, lần sau nếu như nàng muốn đi dạo chợ thì nàng hãy nói với bọn ta một tiếng rồi cùng đi được không? Để tên đầu óc có bệnh này dẫn nàng đi dạo chợ, quá bỉ ổi!” Cùng Kỳ cau có ra mặt.
Mới lúc nãy còn đang đi dạo xung quanh các hàng bày bán, chớp mắt đã không thấy nàng đâu.
Tên Hỗn Độn thế mà lại dẫn nàng đi ăn mảnh một mình, đúng là quá đáng.
Thao Thiết còn hung hăng hơn.
Hắn đưa tay kéo nàng về phía mình, trừng mắt nhìn Hỗn Độn đang khổ sở cầm xâu cá lớn.
Nhưng hành động này của hắn lại làm Đào Ngột và Cùng Kỳ càng nhìn hắn bằng đôi mắt tóe cả tia lửa đạn.
Mọi người xung quanh càng xì xào bàn tán vô cùng rôm rả.
Dù sao thì thời này, chỉ có nam tử mới tam thê tứ thiếp chứ chưa từng nghe đến chuyện một nữ nhân lại có nhiều nam nhân như vậy ở bên cạnh mình.
Diệp Lạc Hy cảm thấy mấy tên bọn hắn ấu trĩ đến thế là cùng.
Thêm nữa, còn có nhiều người xung quanh cũng đang bàn tán chuyện của nàng khiến nàng càng thêm có cảm giác như bản thân đang trông trẻ.
“Các ngươi đừng nháo nữa được không?” Diệp Lạc Hy đưa tay xoa xoa thái dương, bất lực nhìn mấy tên này mắt to mắt nhỏ trừng nhau, hận không thể ở đây đánh đại chiến.
“A Hy, nàng xem, hắn lén chúng ta ăn mảnh như vậy, mà nàng còn dung túng hắn.
Điều này không công bằng đâu đó!”Đào Ngột bày ra bộ dáng đáng thương nhìn nàng, ánh mắt long lanh giống như ánh nước, trông bộ dáng của hắn không khác một tiểu kiều thê bị phu quân vứt bỏ là bao.
“Cô nương, mặc dù cô nương chưa cưới chưa gả nhưng ngày nào cũng bị mấy nam tử như vậy theo bám, thanh danh không tốt đâu.” Một lão phụ có ý nhắc khéo cô.
Diệp Lạc Hy thở ra một hơi, sau đó nói: “Đều là ta quản giáo thiếp thất trong nhà không nghiêm, để lão bá tánh chê cười rồi.”
Một câu nói như vậy của nàng, làm bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Đa phu? Một vợ nhiều chồng?
Tứ Đại Hung thú đứng ở đó, trợn mắt há miệng nhìn nàng.
Không phải là nàng luôn xem bọn hắn là tiểu kiều thê đó chứ?
“Cô nương, thật vất vả rồi.
Có phải là khi trước nhà cô nghèo khó quá, cho nên mới bị phụ mẫu bán gả cho người ta làm con dâu nuôi từ bé để gạt nợ không?” Một lão phụ khác tỏ vẻ thương tiếc cho một cành hoa xinh đẹp nhưng lại có số bạc phận.
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật.
Đúng là xuất thân của nàng thì nghèo thật.
Lúc nhỏ khó khăn đến độ màn thầu bị rớt trên đất bẩn rồi cũng có thể ăn.
Nhưng việc nàng bị bán gả cho người ta làm con dâu nuôi từ bé để gạt nợ thì hơi bị quá rồi đó.
Kiểu nữ nhân như nàng, ai sẽ thèm chứ?
“Khụ! Không phải!”Diệp Lạc Hy còn chưa kịp giải thích xong thì ở đằng sau, bốn tên sắc lang nào đó đã lộ đuôi, ánh mắt như sói đói vồ mồi mà bám lấy nàng.
Hỗn Độn cầm khăn tay chấm nước mắt, hắn bá đạo nhất, lại có khả năng diễn kịch giỏi nhất, liền khóc thành cái lê hoa, nói: “Phu quân, nàng xem! Có phải là ức hiếp người quá đáng không? Ta chỉ muốn riêng tư với nàng một chút, lại bị xem là ăn mảnh.
Hức! Oa! Nàng phải làm chủ cho ta đó!”
Diệp Lạc Hy cứng cả người, trợn mắt há miệng nhìn Hỗn Độn cao hơn nàng một lần rưỡi đầu đang gục mặt vào trước ngực nàng mà nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc lóc giống hệt như một khuê nữ chưa gả bị sắc lang làm nhục.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt há miệng.
Đây là tình huống gì a?
Nàng còn chưa kịp nói gì, liền đằng sau nàng, Thao Thiết đã cúi đầu, ủy khuất, nước mắt rưng rưng, bộ dáng đáng thương giống hệt một tiểu hài tử bị bắt nạt, người gặp người liền thương.
Hắn khẽ kéo lấy vạt áo sau của nàng, kéo nhẹ hai cái, ánh mắt đỏ ửng rưng rưng nước mắt, tưởng chừng như chỉ cần nàng nói một câu hắn không vừa ý, hắn liền ngay tại đây lệ tuôn thành suối.
Nhưng lúc này mọi người không để ý đến ánh mắt của Thao Thiết trừng hỗn độn: Hừ, ai đáng thương hơn ai chứ?
Phong cảnh cùng không khí xung quanh lại thêm một tầng phong phú.
Chúng nhân trợn mắt há miệng.
Diệp Lạc Hy há miệng trợn mắt nhìn Thao Thiết.
Đây là tình huống gì?
“Hức! Oa!”Đào Ngột bật khóc nức nở, giống như oán phụ, ôm lấy cánh tay nàng, khóc thành cái dạng lê hoa đái vũ, khiến người ta giật mình sợ hãi trước kỹ năng gào thét của hắn.
Hắn ôm lấy cánh tay bên trái của nàng, nói trơn như nước chảy: “Nàng đừng hưu ta! Ta biết sai rồi! Ta biết mình phải hòa thuận cùng những thiếp thất khác, an phận thủ thường, thờ chồng dạy con.
Nhưng mà Hy Nhi à, ta yêu nàng là thật, trái tim và cả lần đầu của ta đều đã là của nàng rồi, nàng đừng hưu ta có được không?”
Rồi hắn liếc xéo nhìn hai tên kia: Ai đáng thương hơn ai chứ? Diễn cảnh đáng thương còn ai đáng thương hơn Đào Ngột ta đây?
Sắc mặt của Thao Thiết và Hỗn Độn hơi đen.
Tên Đào Ngột, ngươi bình thường tự nhân mình thông minh, hôm nay ban ngày tuyên dâm như vậy, tối nay ngươi chuẩn bị sẵn đầu gối quỳ vỏ sầu riêng đi.
Diệp Lạc Hy tối sầm một nửa gương mặt.
Nàng và hắn cưới chưa cưới, gả chưa gả, danh chưa chính ngôn chưa thuận, ai dám ăn cơm trước kẻng như thế chứ?! Mà có chắc là nàng ăn hắn không hay khi nàng sơ hở còn chưa kịp đề phòng đã bị hắn ăn sạch sẽ từ đầu tới chân rồi?
Cùng Kỳ hắn không khóc lóc đến mất mặt như ba tên đầu sỏ kia, hắn chỉ nắm lấy cánh tay còn lại của nàng, chỉ cúi đầu không nói, giống như chính hắn là người chịu ấm ức, oan uổng đến độ không kịp có lời biện hộ cho chính mình.
Điều đáng nói hơn ở đây đó chính là sắc mặt của Cùng Kỳ tái đi như sắp lâm vào đại dịch.
Diệp Lạc Hy còn chưa kịp phản ứng gì thì Cùng Kỳ hắn đã quỳ sụp xuống dưới đất, trước bàn dân thiên hạ mà nói trơn như nước chảy: “Hy nhi, ta đã từng thề độc rằng cả đời này ta chỉ có thể gả cho nàng mà thôi.
Hy nhi, nàng là tín ngưỡng của ta, là ánh dương quang soi sáng cho cả đời ta, là tất cả những gì mà ta có.
Hy nhi, nếu như nàng vì ba tên này mà muốn hưu ta, ta....” Cùng Kỳ bấy giờ trong khóe mắt có ngấn lệ, hắn nhỏ giọng xuống, lẩm bẩm: “Ta sẽ dập đầu chết ngay tại đây cho nàng xem.”
Sắc mặt của ba hảo hán nào đấy tối sầm.
Cùng Kỳ huynh đài, kỹ năng diễn xuất của anh chỉ có thể nói bằng một từ thôi: Đỉnh!
Diệp Lạc Hy đỡ trán xoa xoa thái dương, nàng nói: “Ta không hưu ai cả.
Cũng không muốn phế hay bỏ ai cả.
Có điều...” Nàng trừng mắt nhìn ba tên nào đấy khiến họ lạnh sống lưng mà run cầm cập, không dám hó hé câu nào.
Diệp Lạc Hy lạnh lùng nói một câu bằng cổ ngữ: “Hôm nay đã đủ mất mặt rồi.
Về nhà xem ta giáo huấn các ngươi ra sao!”
Rồi nàng thu lại, xoay người vận khinh công rời đi.
Đằng sau chỉ còn là một mớ tạp nham.
Ai nấy đều xì xào bàn tán sôi nổi lắm.
Đúng lúc này, Hỗn Độn đứng dậy, hắn phất tay một cái, ngay lập tức không gian xung quanh như ngưng �ọng lại, mọi thứ trở nên xám xịt, chỉ còn bốn người bọn hắn.
“Hy Hy, giận.” Thao Thiết nhìn theo bóng lưng Diệp Lạc Hy rời đi, kết luận.
“Nàng ấy đúng là giận rồi.” Đào Ngột búng tay một cái, sau đó xóa sạch sẽ ký ức của tất cả những thôn dân ở đó.
“Các ngươi cũng giống ta, cảm nhận được rồi, đúng không?”Cùng Kỳ ánh mắt hắn đỏ lên, hướng về phía khu rừng cách đó không xa.
Có mùi vị của yêu thú quái ác luôn theo dõi bọn họ kể từ khi Diệp Lạc Hy đặt chân xuống núi tới bây giờ.
“Các ngươi nói xem, nếu như bây giờ ta đem con quái đó làm thịt nướng đêm đoàn viên, liệu A Hy có còn giận chúng ta hay không?”Hỗn Độn xoa cằm, cười tà đạo vô cùng.
“Hảo ý kiến.” Ba tên còn lại gật đầu đồng thuận.
Rồi ngay lập tức, bóng dáng của bốn nam tử nào đấy từ từ biến mất, hào vào giữa đám người ồn ào, nhộn nhịp, tiếp tục cuộc sống ban ngày.
Trong không gian, chín người ba thú sáu tinh linh đều đồng loạt nản cả lượt.
“Mấy lão quân chủ mất mặt đến thế là cùng.” Viêm Cơ xoa xoa thái dương, cảm thấy việc tiểu chủ không có a nương, không ai dạy nàng tình yêu nam nữ, đúng là một thiệt thòi quá lớn.
“Nhưng mất mặt như vậy mà có thể chọc cho chủ nhân giận đến mức bỏ về như vậy thì đúng là lợi hại.” Tam Lang gật gù, lại tiếp: “Xưa nay chủ nhân luôn đối xử với tất cả mọi người, giống loài đều bình đẳng như nhau, chỉ trừ thiện ác khác biệt.
Ấy vậy mà chủ nhân có thể bị các quân chủ bức đến mức tức giận bỏ về như vậy, quả nhiên là có một không có hai.”
“Chuyện hoang đường trước nay chủ nhân làm cũng nhiều mà chứng kiến cũng nhiều.
Duy có mỗi một việc gặp phải mấy người không có da mặt như các quân chủ thì là lần đầu tiên, chủ nhân không ứng phó kịp cũng phải.” Ma Long nhấp một ngụm trà.
“Nhưng kể ra mà nói, tính đi tính lại thì ở trong lòng các quân chủ, chủ nhân đã chiếm một vị trí không chỉ vô cùng cao mà còn vô cùng vững chãi.
Hơn nữa, từ cổ chí kim, từ thuở khai thiên lập địa, tam thần đại đấu đến nay, có ai nhìn thấy Tứ Đại Hung Thú cúi đầu vô liêm sỉ như vậy với ai chưa?” Diệp Liên vô cùng tự hào cao ngạo mà nói.
Cho dù có Thập đại cổ thần cũng chưa từng khuất phục được một trong bốn người bọn hắn, đừng nói là kẻ mạnh nhất thiên địa hiện thời là Đế Quân và Ma Tôn.
Diệp Mi và Diệp Thanh là hai tỷ muội song sinh, hai người chỉ có thể nhìn chủ nhân mà lắc đầu.
Chủ nhân trùng sinh trở về, liền có quá nhiều chuyện xảy ra.
Có điều, cả hai người đều cảm thấy yên bình hơn, cũng cảm thấy hiện tại bên cạnh chủ nhân đã không còn cô quạnh nữa.
Kim Sư nhìn chằm chằm vào quả cầu lớn giữa sân, hắn thở dài một hơi.
Năm xưa hắn cùng Ngọc Tỷ thượng thần cầm quân đánh dẹp Hỗn Độn, lại bị hắn dùng đại kế nuốt trọn cả vạn quân thiên giới như vậy, còn khiến Ngọc Tỷ bị thương không ít mà cũng không thể làm gì được một tên Hỗn Độn, huống chi là cả Tứ Đại Hung Thú đều ở cùng nhau một lúc như vậy.
Hắn nhìn lên bầu trời đen kịt nơi Ma giới – hang ổ của Cửu Lâu Xà Tà Thần đang rục rịch phá phong ấn thoát ra.
Nhấp một ngụm rượu lạnh, đôi mắt đỏ như máu tươi của Kim Sư nhìn xa xăm.
Dẫu sao, hiện tại tiểu chủ cũng đã hạnh phúc hơn phụ mẫu nàng rất là nhiều rồi.
Đột nhiên, có một Linh Điệp bay đến, lượn lờ xung quanh hắn rồi đậu xuống trên bàn.
Một giỏ bánh trung thu xuất hiện, kèm thêm một bức thư gửi cho hắn.
Trên thư là bút tích của Diệp Lạc Hy, nàng nói: “Lão Kim Sư, ngươi vất vả còn nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là Tết đoàn viên.
Không thể tới được để đón ngươi, nhưng dẫu sao thì cũng chúc cho ngươi đoàn viên vui vẻ.”
Kim Sư gấp lại bức thư, nhìn vào giỏ bánh.
Vốn dĩ Kim Sư hắn không thích đồ ngọt, nhưng....!Nếm thử hương vị ngọt ngào bình yên trước cơn bão, cũng được xem là một loại cảm giác không tệ đi.
Kim Sư cắn một miếng bánh trung thu, đột nhiên hắn mở lớn đôi mắt.
Hương vị này, cảm giác này, những nguyên liệu này....!
Kim Sư nuốt miếng bánh, nước mắt hắn chực rơi tự lúc nào không biết.
Hắn đưa tay gạt vội hai hàng lệ, bật cười một cách khó coi, tự nói một mình: “Cái gì thế này? Ha ha ha, Ngọc Tỷ à Ngọc Tỷ.
Nàng biết không, tiểu cô nương nhà nàng, nấu ăn khẩu vị giống hệt như nàng vậy.
Ha ha ha!”
Vốn dĩ Kim Sư không may mắn như Tứ Hung Thú.
Tình yêu của hắn đối với chủ nhân mà nói, mãi mãi chỉ là tín ngưỡng cùng một thời quá khứ huy hoàng đã qua.
Hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn không xứng với ánh hào quang chói lóa ấy – thứ ánh sáng duy nhất đã cứu rỗi cuộc đời hắn từ những nơi tối tăm nhất của cuộc đời..
Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả