Trước mặt Vương Minh là một cái cây lớn tỏa ra ánh sáng màu trắng, nhìn thấy nó Vương Minh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, sự mệt mỏi sau những ngày bôn ba đường xa như biến mất.

Vương Minh cảm thấy linh hồn của bản thân trở nên thư thái như được ngâm trong nước ấm, tạp chất bị loại bỏ chỉ để lại những thứ tinh túy nhất.

Thiên Âm cũng cảm thấy linh hồn của mình trở nên ngưng cố hơn, từ khi mất đi cơ thể, linh hồn của cô như lục bình không rễ, trước đây Thư Lão cũng chỉ giúp linh hồn cô không bị tiêu tán thế nhưng nó vẫn đang dần dần suy yếu.

Vương Minh tiến lại gần Cây Linh Hồn thì có một giọng nói vang lên.

“Người được chọn cuối cùng ngươi cũng đến rồi”

Vương Minh liếc nhìn xung quanh thế nhưng lại không có ai cả, cuối cùng hắn đưa mắt nhìn về phía Cây Linh Hồn.

Quả nhiên Cây Linh Hồn bắt đầu tỏa sáng, các điểm sáng dần dần ngưng tụ lại tạo thành một bóng người, là một phụ nữ, mặc một bộ váy trắng, thế nhưng Vương Minh lại không nhìn thấy khuôn mặt cô ấy như thế nào.

“Ta là Mellia tiên nữ hầu cận bên người Sinh Mệnh Nữ Thần, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi”

“Người được chọn, ngươi đang nói là ta sao” Vương Minh ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy chính là ngươi, ngươi là người trong lời Nữ Thần Sinh Mệnh, ta đã đợi ngươi được vạn năm rồi” Mellia lên tiếng

Đầu óc Vương Minh bắt đầu hỗn loạn, mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài khả năng tư duy của hắn.

“Có vẻ ngươi không tin những gì ta nói thế nhưng chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vận mệnh đã dẫn dắt ngươi đến nơi này hay sao, đối với ngươi có thể đó chỉ là những sự kiện ngẫu nhiên thế nhưng ngươi phải biết rằng vận mệnh đã dẫn ngươi đến đây” Mellia tiếp tục nói.

Vương Minh bắt đầu suy nghĩ thì thấy quả thật là vậy, có quá nhiều sự kiện bất ngờ xảy ra khiến hắn bị lạc đến thế giới này, rồi những con người xuất hiện bên cạnh hắn trong suốt quãng thời gian qua.

Một linh hồn sống nhờ trong thức hải hắn đang ngày càng suy yếu, một con Linh Thú với linh hồn bạo ngược, một người cha vợ bị thương linh hồn và cuối cùng một cô gái xa lạ bị linh hồn tà ác xâm chiếm.

Tất cả đều hướng hắn đến một địa điểm duy nhất Cây Linh Hồn.

“Tại sao lại là ta, ta không biết mình có gì đặc biệt để có thể trở thành người được chọn trong lời ngươi nói” Vương Minh nhìn Mellia hỏi.

— QUẢNG CÁO —

“Ta không biết, ta chỉ biết ngươi là người được chọn trong lời Sinh Mệnh Nữ Thần, ta tin mọi thứ ngài ấy nói ra đều đúng, và quả thật một vạn năm cuối cùng ta cũng đợi được ngươi” trong giọng nói Mellia toát ra sự sùng kính mà Vương Minh không cách nào hiểu nổi.

“Sinh Mệnh Nữ Thần là ai, sao người ấy lại biết được ta sẽ đến đây” Vương Minh tiếp tục hỏi.

Mellia không trả lời ngay lập tức mà bắt đầu suy nghĩ, sau đó nang ngước đầu lên nhìn bầu trời.

Vương Minh theo ánh mắt của nàng nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện vô vàn vì sao thế nhưng ở trung tâm một đồ án được tạo ra từ bảy ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, nó tỏa ra một luồng sức mạnh ghê gớm mà hắn không cách nào hiểu nổi.

“Sinh Mệnh Nữ Thần là một trong các vị thần thuộc Tiên Giới, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ và nuôi dưỡng Cây Thế Giới, vì nó là căn nguyên của vũ trụ, nhờ nó người có thể duy trì sinh mệnh của vạn vật trong khắp vạn giới”

“Thế nhưng đại chiến vạn năm trước nổ ra, Cây Thế Giới bị đánh nát, các mảnh vỡ tán loạn khắp vũ trụ, Sinh Mệnh Nữ Thần trọng thương mang một miếng chồi non của Cây Thế Giới trốn khỏi Tiên Giới”

“Sau khi dặn dò ta phải bảo vệ mầm móng của Cây Thế Giới, nàng thiêu đốt sinh mệnh của bản thân tạo ra một kết giới phong ấn giới này lại tránh sự nhòm ngó của các thế lực bên ngoài, bảy ngôi sao trên kia là Tinh Mệnh Thần Tọa của Sinh Mệnh Nữ Thần là minh chứng duy nhất còn sót lại chứng tỏ sự tồn tại của ngài cũng như là cội nguồn của các loại phép thuật nơi đây.”

“Bên cạnh đó nàng còn dùng một mảnh thân cây của Cây Thế Giới ghi lại phương pháp tu luyện của mình để giúp đỡ giới này đặt chân vào con đường tu luyện”

Vương Minh sững sờ, vậy là quyển họa trục trong Tiềm Long Các là do Sinh Mệnh Nữ Thần để lại, thảo nào con người có thể học tập ma pháp từ nó, mà từ nó Vương Minh tìm hiểu được cách bồi dưỡng Cây Thế Giới.

Vương Minh trước đây không tin có số mệnh, thế nhưng tất cả những gì diễn ra xung quanh hắn khiến hắn một lần nữa phải suy nghĩ lại về vấn đề này.

Thế nhưng nếu như tương lai của hắn tất cả chỉ như một cuốn phim được định sẵn từ trước vậy thì hắn phải làm sao, hắn ta không muốn cuộc đời của mình lại nằm trong tay của người khác.

“Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì thế nhưng đối với người tu luyện tương lai là bất định, không có điều gì là được định sẵn từ trước cả, chẳng qua chúng ta có thể từ muôn vàn khả năng chọn ra một hướng đi có lợi nhất cho bản thân mà thôi, nếu không Sinh Mệnh Nữ Thần cũng không đến mức phải hy sinh thân mình để bảo vệ Cây Thế Giới”

“Tương lai như thế nào đều là lựa chọn của mỗi người, những lựa chọn từ quá khứ và hiện tại sẽ ảnh hưởng đến tương lai của ngươi, bây giờ vận mệnh của ngươi đã lên tiếng, ngươi cần đưa ra lựa chọn của mình”

Vương Minh không mất nhiều thời gian để đưa ra lựa chọn, hắn biết rằng có những trách nhiệm không thể nào chối bỏ, nếu vận mệnh đã lựa chọn hắn thì việc hắn phải làm không phải là đắn đo hơn thua mà là cố hết sức mình để thực hiện nó.

“Vậy ta phải làm gì” Vương Minh hỏi Mellia.

“Ta không biết, nhiệm vụ của ta chỉ là ở đây đợi ngươi, con đường tiếp theo là do ngươi lựa chọn, thế nhưng có một việc ta có thể giúp ngươi, ta cảm nhận được bên trong ngươi có một linh hồn tàn ác bạo ngược, ta có thể giúp ngươi thanh tẩy linh hồn đó thế nhưng sau khi thanh tẩy toàn bộ kí ức của nó sẽ biến mất”

Vừa dứt lời toàn bộ Cây Linh Hồn tỏa sáng, một quả cầu ánh sáng bay ra lơ lửng trước mặt Vương Minh.— QUẢNG CÁO —

Hắn vừa chạm tay vào quả cầu thì nó vỡ ra, trong tay hắn xuất hiện một gốc cây trông rất bình thường thế nhưng bên trong nó lại cuộn trào một nguồn năng lượng sinh mệnh to lớn.

Các luồng sáng bắt đầu bay về phía thức hải của Vương Minh, trong đầu của hắn xuất hiện một trận mưa lớn gột rửa tất cả, khi những giọt mưa rơi xuống nó đọng lại thành một ao nhỏ Linh Hồn Dịch.

Khí tức bạo ngược trên người Bạo Quân dần dần biến mất, linh hồn của nó đang được thanh tẩy, đến khi quá trình hoàn tất Bạo Quân rơi vào trạng thái ngủ say.

Cây nhỏ trong tay Vương Minh nhúc nhích, sau đó nó tiến thẳng vào đan điền thế giới của Vương Minh chọn một chỗ mình ưa thích rồi cắm rễ xuống, một cành cây nhô ra đâm xuyên qua không gian.

Vương Minh thông qua Linh Ước cùng Cây Linh Hồn có thể cảm nhận được giữa nó và Cây Linh Hồn có một mối liên kết nào đó.

Sau khi mọi việc kết thúc Mellia biến mất, Vương Minh vẫn cảm nhận được sự tồn tại của cô nhưng có vẻ cô đang ngủ say.

Vương Minh chuẩn bị rời khỏi Rừng Sương Mù thì Thiên Âm lên tiếng.

“Ngươi lấy một mảnh vỏ cây trên Cây Linh Hồn giúp ta, nó có thể dùng thay thế Dưỡng Hồn Thiên Mộc”

Vương Minh đột nhiên nhớ ra hắn đang thu thập nguyên liệu để tạo một cơ thể mới cho Thiên Âm, Dưỡng Hồn Thiên Mộc là một trong ba loại nguyên liệu chính.

Lấy một mảnh vỏ cây Vương Minh rời khỏi nơi đây, hắn ta cần phải nhanh chóng quay lại Phong Lâm Bí Cảnh, kéo dài càng lâu thì càng khó chữa trị, nếu không cẩn thận có thể để lại di chứng.

Lần này có kinh nghiệm từ lần trước Vương Minh chỉ mất hơn một tháng liền thuận lợi trở về Hắc Phong Lâm.

Như đã hẹn từ trước Vương Minh liên lạc với Nguyệt Cầm mình đã trở về, sau đó nàng giả vờ cho người ra ngoài làm việc từ đó Vương Minh có thể lẻn trở về Phong Lâm Bí Cảnh mà không ai biết.

Bọn họ không biết được trong Phong gia có nội gián hay không, nếu có thì việc Vương Minh thành công trở về sẽ đem lại nguy hiểm cho hắn.

Tối hôm đó, Vương Minh bí mật theo Nguyệt Cầm cùng hoàng hậu đến nơi cha nàng chữa thương.

Đó là một căn hầm bí ẩn nằm sâu bên trong lòng núi bên ngoài có ma pháp trận bảo hộ, bước chân vào trong hắn thấy một người đàn ông trung niên gương mặt trắng bệch đang hôn mê nằm trên giường.

Vương Minh lấy ra một giọt Linh Hồn Dịch cho ông ấy uống, sau đó bắt đầu đánh giá, người đàn ông đang nằm trên giường có vẻ rất quen, hình như hắn ta đã gặp ở đâu đó.

— QUẢNG CÁO —

Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng hừ, người đàn ông bắt đầu mở mắt, khuôn mặt đã lấy lại một chút sinh khí.

“Phá Thiên ngươi tỉnh rồi, ngươi cảm thấy trong người thế nào” hoàng hậu vui mừng nắm chặt lấy cánh tay người đàn ông nói.

Phong Phá Thiên đầu óc nặng trĩu mơ hồ, một lát sau khi đã lấy lại tỉnh táo hắn nhìn thấy vợ cùng con gái mình đang đứng bên cạnh nhìn mình đầy lo lắng.

Vương Minh ra khỏi phòng để gia đình họ nói chuyện, một lát sau Nguyệt Cầm chạy ra gọi hắn, hai người cùng nhau quay trở lại căn hầm.

Cha của Nguyệt Cầm đã ngồi dậy hoàng hậu ngồi bên cạnh ông ấy, hai người nhìn về phía Vương Minh, khí sắc của ông đã tốt hơn hẳn, nhìn ông ấy Vương Minh chợt nhận ra đây là người đàn ông đánh cờ cùng Thanh Lão tại học viện ngày ấy.

Phong Phá Thiên nhìn người thanh niên trước mặt cảm khái, lần trước gặp Vương Minh hắn chỉ xem như thưởng thức một thiếu niên thiên tài mà thôi, thậm chí còn khó chịu vì hắn cướp đi con gái bảo bối của hắn.

Thế nhưng hắn không ngờ đứa con rể tiện nghi kia giờ lại trở thành ân nhân cứu mạng của hắn.

“Vãn bối Vương Minh là bạn học của Nguyệt Cầm, lần này đường đột đến đây gặp mặt, có chỗ nào không phải mong bá phụ, bá mẫu lượng thứ” Vương Minh cúi chào cha mẹ của Nguyệt Cầm.

“Ngươi cùng Nguyệt Cầm cũng đã tiến triển đến bước đấy mà ngươi vẫn kêu chúng ta là bá phụ, bá mẫu ư hay ngươi chỉ vui đùa cùng con gái chúng ta thôi” Phong Phá Thiên nhìn Vương Minh nhàn nhạt nói.

Vương Minh ngây người ra, mới đầu hắn cũng không hiểu Phong Phá Thiên nói vậy là có ý gì, chỉ đến khi Nguyệt Cầm đỏ mặt giật giật tay hắn hắn mới ngộ ra.

“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu” Vương Minh vội sửa lại lời nói.

“Tốt lắm, ngươi đã nói vậy thì ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ cần ngươi đối xử tốt với Cầm Nhi là được. Chuyện của hai ngươi ta không có ý kiến gì, dù sao ta cũng nợ ngươi một mạng” Phá Phiên nói.

“Tiểu tế không dám, điều này là bổn phận của ta cần phải làm” nói rồi hắn móc ra một bình ngọc, bên trong có mười giọt Linh Hồn Dịch.

“Nhạc phụ thương thế mới khỏi cần phải tịnh dưỡng, tiểu tế có chút quà nhỏ mong nhạc phụ nhận cho”

Phá Thiên hài lòng nhận lấy bình ngọc sau đó mọi người nói chuyện thêm một hồi rồi rời khỏi để Phong Phá Thiên nghỉ ngơi.