Vương Minh đẩy tên hộ vệ còn lại ra sau đó thu thương cản lại đại đao của Hắc vệ trưởng, thế nhưng do không kịp chuẩn bị nên bị đẩy lùi mấy bước.

Thấy thế Hắc hộ vệ bắt đầu múa đao tấn công Vương Minh dồn dập, Vương Minh bình tĩnh đón đỡ, thương pháp của hắn linh hoạt lại lăng lệ thế nhưng lại chưa dùng để đối phó với người khác bao giờ nên bắt đầu bị Hắc hộ vệ áp chế.

Nếu không phải có Thiên Ma ở một bên hỗ trợ thì Vương Minh đã thua từ lâu rồi, còn Hắc hộ vệ cảm thấy ngạc nhiên, khí thế trên người Vương Minh không mạnh thế nhưng lại rất cổ quái.

Không chỉ vậy khí lực của Vương Minh lại rất lớn, hắn cảm giác như đang đánh nhau với một con yêu thú hình người, chậm rãi sinh biến hắn ta hét lên.

“Nhanh chóng tiến hành hiến tế”

Thế là bên này Vương chưởng quỹ cùng hai hộ vệ nhanh chóng khởi động tế tự, tế đàn màu đỏ ở giữa bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ yêu dị, mùi máu gay mũi bắn ra bốn phía.

Vương Minh biết không thể trì hoãn thêm đành phải gọi Bạo Quân ra, thế nhưng Bạo Quân lại phản kháng, gần đây nó tu vi tăng nhanh dần dần thoát khỏi khống chế của Vương Minh.

Vương Minh bắt đầu lo lắng, hắn cùng Thiên Ma không thoát ra được, Ngân Nguyệt không có ở đây, Long Huyền còn nhỏ lại không phát huy được sức mạnh trong không gian chật hẹp này nên không giúp được gì, Bạo Quân lại không nghe lời.

Mùi máu càng ngày càng nặng ánh sáng đỏ phát ra càng ngày càng chói mắt, Vương Minh đành phải đánh liều cưỡng ép triệu hồi Bạo Quân ra.

Bành

Vừa được triệu hồi Bạo Quân tỏ ra khó chịu, vừa thấy Hắc hộ vệ đứng trước mặt, nó tung ra một cú đấm đánh Hắc hộ vệ bay ngược ra ngoài.

Vương Minh ngay lập tức thu thương lại thủ thế, quả nhiên Bạo Quân ngay lập tức quay sang phía hắn tung ra một cú đấm.

Bành

Một tiếng nổ vang lên, lần này đến lượt Vương Minh bay ra ngoài, đập thẳng vào vách tường, hắn cảm giác toàn thân đau nhức, xương cốt như muốn vỡ ra từng mảnh.

Thiên Ma ngay lập tức lao lên cuốn lấy Vương Minh trốn vào một góc hang động, hắn còn nghe thấy tiếng Bạo Quân đang gầm rống giận dữ.

“Tế phẩm không đủ, tế tự sắp thất bại rồi” phía bên này Vương chưởng quỹ la lên.

Hắc hộ vệ bên này vừa mới đứng dậy được, nghe thấy lời của Vương chưởng quỹ hai mắt hắn lóe lên vẻ tức giận, hắn ta biến mất ngay lập tức đứng phía sau Vương chưởng quỹ cùng hai tên hộ vệ.

— QUẢNG CÁO —

Trong lúc ba người còn lại chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hắc hộ vệ đánh ra ba chưởng ba bóng người lao thẳng về phía tế đàn.

“Hắc Quân ngươi chết không yên thân” Vương chưởng quỹ chỉ kịp gào lên một tiếng, vừa chạm vào luồng sáng màu đỏ cả người hắn liền hóa thành sương máu dung nhập vào tế đàn.

Ánh sáng đỏ trên tế đàn phóng ra ánh sáng chói mắt, ngay lập tức một chiếc quan tài màu đen hiện ra trôi nổi giữa không trung, toàn bộ sương máu bị chiếc quan tài đen hấp thu.

Bạo Quân nhìn thấy chiếc quan tài đen xuất hiện lập tức lao về phía quan tài, nó tung cú đấm đánh vào màn sương máu thế nhưng bị nó bắn ngược trở lại.

Sau khi tất cả sương máu bị chiếc quan tài hấp thu, nó bắt đầu hạ xuống tế đàn, Vương Minh im lặng trốn trong một góc, hắn ta bắt đầu sinh thoái ý.

Đúng là trong hắn có máu anh hùng thế nhưng nếu như sự việc nằm ngoài khả năng thì hắn cũng không ngốc mà lại đâm đầu vào.

Thế nhưng Bạo Quân vẫn còn ở bên ngoài mà nó không nghe lệnh hắn nên hắn vẫn chưa rút lui được.

Nắp chiếc quan tài bắt đầu chuyển động, mọi người như ngừng thở cho đến khi nó rớt xuống đất tạo ra tiếng vang chói tai trong hang động.

Từ trong quan tài bước ra một bóng người, trên người nàng mặc một chiếc áo màu vàng như được dệt từ vàng ròng, bộ đồ bó sát tôn lên dáng người tuyệt đẹp.

Nàng đeo mạng che mặt nên Vương Minh không nhìn thấy được khuôn mặt, thế nhưng đôi mắt đỏ như máu lại khiến Vương Minh rùng mình.

Trên người nàng phát vờn quanh từng sợi khí thể màu đen, từ nó ra khí tức âm u khiến không khí xung quanh như đóng băng lại.

Hắc hộ vệ ngay lập tức chạy về phía cô gái quỳ một chân xuống đất, ánh mắt cuồng nhiệt kêu lên.

“Tiểu nhân Hắc Quân chào đón Pháp Vương đại nhân trở lại, Pháp Vương đại nhân bất tử bất diệt, thọ cùng trời đất”

Cô gái liếc đôi mắt đỏ như máu nhìn về phía Hắc Quân, sau đó nàng đưa cánh tay trắng muốt ra chỉ về phía Hắc Quân một cái.

Ngay lập tức Hắc Quân toàn thân khô quắt ngã xuống, từ người hắn một luồng ánh sáng màu đỏ bay về phía cô gái.

Vương Minh cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng, lần đầu tiên trong đời hắn gặp được cảnh tượng kinh khủng và quỷ dị như vậy.

Bạo Quân tiếp tục lao về phía nàng, nàng tiếp tục giơ ngón tay chỉ về phía Bạo Quân thế nhưng trên người Bạo Quân phóng ra một luồng quỷ khí màu đen sau đó nó lao về phía cô gái đấm ra một quyền.

— QUẢNG CÁO —

Cô gái bị đánh lui nhưng lại không có vẻ gì là bị thương cả, mấy cái vòng tay vàng trên người nàng lập tức phóng lớn bắn về phía Bạo Quân.

Bạo Quân bị những cái vòng vàng siết chặt vào người liền bị trói lại ngã lăn ra đất, dù cho có giãy dụa như thế nào cũng không nhúc nhích được.

Thấy thế Vương Minh cùng Thiên Ma lao đến muốn cứu Bạo Quân, cô gái như cảm thấy có người tiến đến, nàng quay sang nhìn về phía hắn, một ngón tay chỉ về phía Thiên Ma.

Ngay lập tức Vương Minh cùng Thiên Ma bị định trụ giữa không trung, Vương Minh trở nên hoảng hốt, đối thủ không ngờ lại mạnh như vậy.

Từ trong người hắn một thanh kiếm màu trắng bắn về phía cô gái, đồng thời từ trong người Thiên Ma bắn ra một luồng sóng linh hồn.

Cô gái mất khống chế hai tay ôm đầu quỳ xuống phát ra tiếng gào rống như quỷ dữ.

“Sử dụng Thiên Nhãn đánh tan linh hồn hắn” trong đầu Vương Minh phát ra tiếng quát của Thiên Âm.

Ngay lập tức Vương Minh mở ra Thiên Nhãn, hàng loạt tiên văn hiện ra, bắn một luồng sáng vàng bắn về phía hai mắt cô gái.

Ngay lập tức từ trong người cô gái bắn ra một đám khói màu đen đang gầm thét, thế nhưng trên người nó nổi lên những đốm sáng màu vàng và màu bạc, mặc nó giãy dụa thế nào cũng không thoát được.

Cuối cùng đám khói cũng biến mất, còn cô gái đang nằm dài trên mặt đất, mấy cái vòng vàng không còn bị khống chế mất đi ánh sáng ngay lập tức bị Bạo Quân phá hủy.

Bạo Quân bây giờ gặp trọng thương, sâu trong linh hồn toát ra nỗi sợ hãi mơ hồ, Vương Minh thu nó trở lại đan điền thế giới thì nó không phản kháng rất ngoan ngoãn nghe lời.

Vương Minh nhìn thi thể cô gái bắt đầu lưỡng lự, cuối cùng hắn quyết định đặt nó trở về quan tài sau đó kiếm một chỗ chôn cất tử tế thì Thiên Âm lên tiếng.

“Cô ta vẫn còn sống, thế nhưng linh hồn lại rất suy yếu có vẻ như linh hồn tà ác kia chưa kịp đoạt xá cô ta”

Vương Minh kiểm tra thì phát hiện từ cơ thể cô gái vẫn phát ra khí tức sinh mệnh yếu ớt, linh hồn cũng bị tổn thương, xung quanh bị khí do linh hồn tà ác kia còn sót lại quấn quanh linh hồn của cô gái.

Sau một hồi đắn đo Vương Minh quyết định cứu cô ấy rồi tính tiếp, chỉ là hắn cảm thấy khó hiểu khi hắn ta có vẻ rất có duyên với những người có vấn đề về linh hồn.

Lục tìm trong đống hài cốt còn sót lại trên tế đàn, Vương Minh tìm được bản đồ Bí Ngân Sa Mạc trên người của Vương chưởng quỹ, sau đó hắn phóng ra một quả cầu lửa đốt đống hài cốt trên tế đàn thành tro tàn.

Sau khi rời khỏi hang động bên dưới sa mạc Vương Minh lôi tấm bản đồ ra, xác định được phương hướng Vương Minh cưỡi trên lưng Long Huyền, một người một rồng bắt đầu rong ruổi trên sa mạc.

— QUẢNG CÁO —

Khí thế trên người Long Huyền phát ra khiến đám yêu thú cấp thấp dưới lòng đất không dám tấn công, thế nhưng lại khiến đám yêu thú mạnh hơn để ý.

Sau vài lần bị yêu thú cấp 3 tập kích lại đại chiến với một con Quỷ Diện Sa Hạt cấp 4 Vương Minh cũng bắt đầu học khôn hơn.

Vương Minh sử dụng khả năng liễm tức của Thiên Ma che dấu khí tức của hắn cùng Long Huyền, thế là chặng đường tiếp theo đều trở nên nhẹ nhõm hơn.

Hai tuần sau Vương Minh thành công ra khỏi Bí Ngân Sa Mạc, tiếp đến hắn né qua các thành thị lớn để tránh bị kiểm tra trên đường đến Rừng Sương Mù.

Sau bao gian khổ cuối cùng Vương Minh cũng đến nơi mình định đến Rường Sương Mù, sau khi thu hồi tất cả Linh Thú về đan điền thế giới hắn quyết định một mình bước vào.

Sương mù không chỉ cản trở tầm nhìn lại còn ảnh hưởng đến linh hồn, thế nhưng linh hồn của Vương Minh được tiên văn bảo vệ nên hắn không có cảm giác gì.

Kích hoạt Thiên Nhãn Vương Minh bắt đầu nhìn thấy khung cảnh xung quanh, đây cũng chỉ là một khu rừng bình thường như bao khu rừng hắn đã từng thấy.

Vương Minh không ngờ được nơi đây cây cối vẫn tươi tốt, động vật và yêu thú vẫn chạy nhảy bình thường mà không chịu ảnh hưởng của sương mù.

Không chỉ vậy Vương Minh còn thấy bọn chúng lại dịu ngoan một cách bất thường, yêu thú bình thường khi thấy con người lại gần đã tấn công rồi.

Mang theo vẻ ngạc nhiên Vương Minh tiếp tục đi sâu vào khu rừng, thế nhưng đi mãi vẫn không đến nơi.

Vương Minh nhíu mày nhìn xung quanh, khung cảnh xung quanh có phần quen thuộc, ban đầu hắn không để ý thế nhưng đi mãi vẫn không đến đích khiến hắn nhận ra khu rừng này có vẻ như là một mê cung.

Vương Minh bắt đầu trầm tư sau đó hắn tiếp tục đi tiếp, hắn ta phải tìm ra bí mật của mê cung này nếu không sẽ bị kẹt lại ở đây.

Đi một hồi lâu Vương Minh bắt đầu lo lắng, cây cối ở đây rất giống nhau, nếu chỉ dựa trên cây cối thì không thể nào tìm thấy lối ra.

Bỗng nhiên Vương Minh liếc mắt về phía góc đường, nơi đó đang đứng một con thỏ màu trắng, hắn nhớ ra rằng nơi này có rất nhiều thỏ, hắn ta đi khắp khu rừng và thấy nơi nào cũng có thỏ cả.

Thế nhưng điều đặc biệt là những con thỏ này lại chỉ quanh quẩn ở một góc của con đường, thế là hắn lần theo những con thỏ.

Quả nhiên hắn đã đoán đúng, theo dấu vết của những con thỏ, Vương Minh không còn cảm giác mình đi vòng quanh khu rừng nữa, cảnh vật lại bắt đầu biến đổi, hắn ta đi mãi đi mãi cuối cùng tiến đến vùng trung tâm của khu rừng.