Dưới sự hướng dẫn của Vương Minh đám người xâm nhập càng lúc càng sâu vào địa phận của Bạch Hổ Hạp Cốc, nơi đây lính canh cũng dày đặc hơn và tu vi cũng thuần nhất một màu cấp 4, cao hơn hẳn đám lính gác bên ngoài.

Đám người Vương Minh cũng trở nên cẩn thận hơn vì thế tốc độ di chuyển bắt đầu chậm lại, những người còn lại gần như đã thu hồi linh thú của mình lại không dám cử bọn chúng đi trinh sát lung tung xung quanh để tránh bị phát hiện vì thế gần như mọi thông tin đều dựa vào Thiên Ma thu thập được.

Thế nhưng không vì thế mà bọn họ "mù" hoàn toàn và phó mặc toàn bộ cho Vương Minh, hai lỗ tai của Tầm Bảo Linh Miêu dựng đứng cả lên, còn đôi mắt xanh lam của nó cũng liếc nhìn tứ phía.

Thanh Diễm Chu vẫn tiếp tục nhả tơ trên đường để đánh dấu lộ tuyến và thiết lập mạng lưới thông tin, Tam Vĩ Linh Hồ tuy tỏ vẻ uể oải nằm gọn trong vòng tay của Tinh Thiên Tuyết thế nhưng hai tai thỉnh thoảng giật giật cho thấy nó vẫn chú ý đến động tĩnh xung quanh mình.

Mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi cho đến khi đám người kia bắt đầu có hành động, bọn chúng bắt đầu tập trung lực lượng dàn thế trận trước Bạch Hổ Cốc.

Đám người Vương Minh không dám tới gần nhưng đứng từ xa vẫn có thể nhìn thấy Bạch Hổ Cốc hùng vĩ nơi cư ngụ của Bạch Hổ gia tộc.

Ở giữa hai dãy núi đá đen khổng lồ là một bức tường thành trắng toát đôi chỗ còn nổi lên ánh vàng kim toát ra ánh kim loại cùng sát khí lạnh thấu xương.

Trên tường thành là từng tốp binh lính mặc giáp trụ màu trắng trấn thủ, ở giữa là một lá cờ in hình một đầu Bạch Hổ uy vũ đang gầm thét bay phấp phới, từ bên trong lá cờ tỏa ra uy áp bức người khiến người nhìn vào có cảm giác đầu bạch hổ có thể nhảy ra nuốt chửng bản thân bất cứ lúc nào.

Bình nguyên rộng lớn phía trước cổng thành bây giờ đã bị đám người áo đen chiếm cứ, nhìn từ trên cao xuống có cảm tưởng như đang quan sát một ổ kiến khổng lồ.

Màn đêm dần buông xuống không biết bọn chúng có bao nhiêu người thế nhưng khu vực bình nguyên đã chật kín người, không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi.

Đám người Vương Minh chú ý từng chút một động tĩnh của đám người áo đen trong lúc Văn Thanh Thư loay hoay ngọc phù truyền tin trong tay đợi thông tin tiếp viện từ mấy vị trưởng lão Vạn Thú Tông.

Bên cạnh đó bọn họ quyết định án binh bất động đợi mọi việc diễn biến ra sao rồi tính tiếp.

— QUẢNG CÁO —

Đúng lúc này ngọc phù trong tay Văn Thanh Thư sáng lên báo hiệu mấy vị trưởng lão đã gần đến chỗ bọn họ, mọi người tỏ ra vui mừng có sự hỗ trợ của mấy vị trưởng lão mọi thứ sẽ an toàn hơn nhiều.

Văn Thanh Thư nhanh chóng thông báo tình hình cho bên kia, mấy vị trưởng lão dặn bọn họ án binh bất động đợi bọn họ tới xem xét tình hình rồi tính tiếp.

Thế nhưng đúng lúc này dị biến lại phát sinh, đám người như nhận được hiệu lệnh nào đó bắt đầu triệu hồi ra linh thú của mình, không rõ số lượng bao nhiêu thế nhưng mỗi một người triệu hồi ra hai đến ba đầu linh thú khiến cả bình nguyên rộng lớn bị chen đến gần như không còn chỗ trống.

Đám linh thú được triệu hồi sau khi nhận được mệnh lệnh liền nhanh chóng hướng về phía bức tường thành bảo vệ Bạch Hổ Cốc phát động tiến công.

Chỉ thấy từng luồng linh lực được phóng ra bắn về phía tường thành thế nhưng đều bị lớp màn bảo vệ bên ngoài tường thành chặn lại.

Lớp màn bảo vệ màu trắng tuy nhìn có vẻ mỏng manh thế nhưng lại cứng cỏi không tưởng, cho dù liên tục bị công kích nhưng chúng cũng chỉ gây nên hàng loạt những gợn sóng nhỏ và nhanh chóng bị triệt tiêu.

Cho dù chưa được kích hoạt hoàn toàn thế nhưng năng lực của Bạch Hổ Thiên Cương Trận cũng có thể thấy được lốm đốm, chỉ với đám ô hợp này mà muốn phá trận thì quả thật người si nói mộng.

Hai bên cứ giằng co như vậy hồi lâu cũng không thấy đám người áo đen có hành động gì mới, thế nhưng dị biến lại tiếp tục phát sinh.

Chỉ thấy một tiếng hổ gầm vang lên khiến thiên địa cũng dường như biến sắc, ở sâu bên trong lãnh địa của Bạch Hổ Cốc hiện lên hư ảnh của một đầu bạch hổ đang ngửa cổ gầm vang.

Thế nhưng cùng lúc ấy ở phía đó trồi lên một trụ ánh sáng màu đen như một thanh gươm chọc thẳng về phía bầu trời thế nhưng lại bị màn sáng chặn lại.

Từ trụ ánh sáng màu đen bay ra từng lớn sương mù màu đen rồi bên trong đó từng sợi xích màu đen bắn về phía hư ảnh bạch hổ rồi trói nghiến đối phương lại, màn bảo vệ bắt đầu yếu bớt và dần dần co vào trong, bức tường thành bảo vệ Bạch Hổ Cốc lộ diện bên ngoài vòng bảo vệ.

Màn bảo vệ lùi sâu vào bên trong một khoảng cách lớn rồi dừng lại, lúc này xung quanh hư ảnh bạch hổ hiện lên hàng loạt ngôi sao, bọn chúng nhanh chóng kết thành các loại trận pháp sau đó biến thành những thanh kiếm bay xung quanh hư ảnh bạch hổ. — QUẢNG CÁO —

Các thanh kiếm tạo thành một lớp bảo hộ ngăn chặn đám sương mù đen, một vài thanh còn bắt đầu chém liên tiếp về phía các sợi xích nhưng cũng không chặt đứt được bọn chúng, hai bên cứ thế tiếp tục giằng co với nhau.

Ở phía bên ngoài khi phát hiện tường thành không còn được bảo vệ đám người áo đen nhanh chóng điều khiển linh thú tràn lên tấn công tường thành.

Từ trên tường thành cũng liên tục nhảy xuống hàng loạt bóng người, một nhóm mặc áo giáp trụ màu trắng phía trên in hình một đầu bạch hổ, một nhóm người khác lại mặc giáp trụ màu đen, phía trên in hình một đầu hắc hổ.

Đây là hai nhóm hộ vệ mạnh nhất Bạch Hổ gia tộc Bạch Hổ Vệ cùng Hắc Hổ Vệ, một chi do thuần một nhóm Bạch Hổ hóa hình kiến tạo thành, một chi khác cũng do một nhóm Hắc Hổ hóa hình thành lập.

Bọn chúng là những gì còn sót lại của hai quân đoàn lừng lẫy một thời từng làm mưa làm gió khắp Vạn Thú Đại Lục của Bạch Hổ Đế Quốc.

Tuy không còn quy mô cùng danh tiếng như thời kì đỉnh cao nhưng đây cũng là một át chủ bài của Bạch Hổ Gia Tộc trước sự khiêu khích của các thế lực bên ngoài.

Chỉ thấy bọn họ vừa nhảy xuống khỏi tường thành liền nhanh chóng tập hợp thành từng nhóm với nhau, tuy đối thủ của bọn họ đông gấp nhiều lần nhưng bọn họ không hề tỏ ra nao núng.

Các nhóm bắt đầu kết trận, yêu khí tung hoành bao bọc bọn họ vào bên trong, chúng như những cối xay thịt nghiền ép tất cả đám linh thú của đám người áo đen vừa đụng vào liền như diều đứt dây bị đánh văng ra ngoài, cơ thể bị vỡ vụn thành từng mảnh.

Thế nhưng đám linh thú vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa tiếp tục tấn công, chẳng mấy chốc dưới tường thành xác chết chất thành từng đống to như núi.

Vương Minh nhíu mày, không biết mục đích của đám người áo đen là gì mà lại hành động khó hiểu như thế này tuy nhiên không hiểu sao hắn lại có dự cảm không lành.

"Đám người kia không thể nào là đối thủ của Hắc Bạch Song Vệ, ta nghĩ chúng ta có thể nhân cơ hội này trà trộn vào để bắt liên lạc với Bạch Hổ nhất tộc" Kim Thiền Tử nhìn về phía chiến trường nói.

— QUẢNG CÁO —

"Ta nghĩ là ngươi muốn kiếm chát thì có" Phương Vô Song liếc mắt nhìn Kim Thiền Tử lạnh lùng nói.

"Ta không đồng ý rủi ro quá lớn, tốt nhất là án binh bất động đợi hội họp với mấy vị trưởng lão rồi mới hành động" Văn Thanh Thư lắc đầu nói.

"Các ngươi thật là, ta nói thật nếu các ngươi cứ luôn cẩn thận như vậy thì đến bao giờ mới có thể đột phá, bình cảnh cấp 4 đã níu chân các ngươi bao lâu rồi chính các ngươi là người hiểu rõ nhất, rủi ro càng lớn thì hồi báo càng cao nếu các ngươi sợ thì ta hành động một mình đến lúc đó các ngươi đừng ở đó mà tiếc" Kim Thiền Tử tỏ ra buồn bực trả lời.

Mọi người cũng bắt đầu trầm ngâm về câu nói của Kim Thiền Tử, trong cả đám tính ra thiên phú của Kim Thiền Tử là kém nhất thế nhưng hắn vẫn có thể bắt kịp bước chân của bọn họ cho thấy sự cố gắng của hắn bỏ ra không hề nhỏ.

Không phải ai cũng như bọn hắn sinh ra đã ngậm thìa vàng, được cung cấp tài nguyên đầy đủ để có thể tu luyện một đường thuận buồm xuôi gió, nếu nói kinh nghiệm giang hồ lão luyện nhất ở đây chắc phải kể đến Kim Thiền Tử.

Cho dù còn trẻ tuổi thế nhưng đối phương cũng không ít lần vào sinh ra tử chỉ để kiếm được tài nguyên tu luyện, bề ngoài hắn hi hi ha ha thích bông đùa cùng mọi người như vậy thế nhưng không ai biết con người ẩn sâu bên trong hắn như thế nào, tuy nhiên hắn cũng là một người rất hào sảng và tốt bụng vì thế mọi người đều kính trọng hắn.

"Được rồi ta đồng ý thế nhưng chúng ta không thể tập trung một chỗ được như vậy thì mục tiêu quá lớn rất dễ bị lộ, ta nghĩ chúng ta nên tách ra để dễ bề trà trộn, tốt nhất là nhóm hai đến ba người, các nhóm cũng sẽ phải giữ khoảng cách với nhau để tiện cho việc hỗ trợ lẫn nhau, các ngươi thấy sao" Văn Thanh Thư suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Các ngươi cứ chia nhóm đi, ta muốn hành động một mình" Kim Thiền Tử phất phất tay nói.

Thế là sau một hồi bàn luận cuối cùng quyết định Văn Thanh Thư cùng Phương Vô Song một nhóm sẽ đi đầu mở đường, Vương Minh cùng Thanh Tâm thành một nhóm sẽ đi ở phía sau chếch về bên phải, còn hai người Tinh Thiên Tuyết sẽ là nhóm thứ ba đi ở phía sau chếch bên trái.

Ba nhóm sẽ tạo thành hình tam giác để di chuyển về phía trước, còn Kim Thiền Tử sẽ hành động một mình thế nhưng cũng sẽ ở quanh đấy để có thể sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.