*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù không dùng tới kiếm, lại chấp hắn một tay, thì cũng chỉ một giây là gi ết chết được rồi.
Di tích Vô Cực, lần này không cần lo lắng nữa rồi.
Đương nhiên, bí pháp thân pháp thiên giai của Lưu Vân Tông vẫn nhất định phải đoạt về tay rồi.
Bí pháp đó, nếu tu luyện tới cực điểm, thì bất kể vào lúc nào cũng đều có tác dụng lớn.
“Lâm Tiêu phải không, ngươi coi như là người đầu tiên leo lên tới tầng thứ một trăm của Thiên Thê trong Lưu Vân tông ta, đây là thẻ ngọc truyền thừa, ghi chép, ngươi giữ lấy.”
Lạc Hải Thành xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, trên mặt mang theo ý cười, tuyên bố kết quả cuối cùng, rồi đưa thẻ ngọc kim sắc tới.
Thẻ ngọc truyền thừa, sau khi xem, nội dung sẽ tự động dung nhập vào thức hải, thuộc loại đồ truyền thừa dùng một lần, cực kỳ quý báu.
Các đệ tử Lưu Vân tông nghe thấy lời này của tông chủ nhà mình, trực tiếp bùng nổ.
Cái gì?
Tông chủ lại muốn đem bí thuật trấn tông truyền thụ cho một người ngoài?
Vậy sao được hả giời?
Cho dù tên tiểu tử này là kẻ đầu tiên trèo lên được Thiên Thê đi chăng nữa, nhưng hắn là người ngoài mà.
“Tông chủ, đệ tử không đồng ý, dựa vào cái gì mà giao < Thiên Lý Đằng Quang Quyết> cho người ngoài như hắn chứ!”
Tiêu Minh Triết xếp thứ hai trên Thiên Thê đứng ra, la lớn.
Tiêu Minh Triết bây giờ đang cảm thấy đầu ong ong, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Thiên Lý Đằng Quang Quyết, đây tuyệt đối là bảo vật trấn tông của Lưu Vân tông.
Kể từ ngày hắn trở thành đệ tử nội môn cho tới giờ, vẫn luôn thèm nhỏ dãi đối với bí pháp này.
Trong kế hoạch cuộc đời hắn.
Đợi khi tu vi của hắn đột phá Toàn Đan Cảnh, sẽ nhắc chuyện này với tông chủ.
Thuận tiện đề cập luôn tới chuyện hỏi cưới Lạc Vũ Thương.
Đại sư tỷ, bí pháp trấn tông, còn có tương lai của Lưu Vân tông, hắn đều muốn có!
Khiêu chiến Thiên Thê hôm nay, hắn đã âm thầm chuẩn bị từ rất lâu, dự định trong cuộc khiêu chiến Thiên Thê làm một cú vang dội, khiến người người kinh hãi.
Nhưng không ngờ, giữa chừng lại nhảy ra một người ngoài.
Không chỉ ẵm mất đại sư tỷ, xông lên Thiên Thê, ngay cả bí pháp trấn tông cũng hốt mất.
Tới nước này, hắn thực sự nhịn không nổi nữa rồi.
“Tông chủ, đệ tử tin rằng, các đệ tử khác trong tông môn cũng không muốn nhìn thấy bí pháp trấn tông bị một người ngoài đạt được.” Tiêu Minh Triết tiếp tục nói.
Bất luận thế nào, hắn cũng phải ngăn cản chuyện này.
“Minh Triết à, chuyện này không phải là chuyện mà ngươi có thể quyết định được, nếu ta đã đem bí pháp giao cho Lâm Tiêu, thì ắt có tính toán của ta.” giọng của Lạc Hải Thành không lớn, nhưng hàng vạn người ở đây đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngoài mặt là ông ta nói cho Tiêu Minh Triết nghe, thực tế là nói cho tất cả mọi người nghe.
Chuyện này ông ta đã quyết định rồi.
Mọi người nghe thấy tông chủ nhà mình đã nói vậy rồi, cũng bất lực mà lắc đầu.
Vậy thì chẳng còn cách nào khác nữa.
Ai bảo người ta dùng bản lĩnh mà leo lên một trăm tầng Thiên Thê cơ chứ.
Nếu đổi lại là các đệ tử Lưu Vân tông khác, tin chắc rằng cũng sẽ có đãi ngộ như vậy.
“Tông chủ, chuyện này thực sự không ổn. Đệ tử thân là đại sư huynh của Lưu Vân tông, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, nếu người ngoài này muốn lấy được bí pháp trấn tông của chúng ta, trừ khi đánh bại được đệ tử.”
Tiêu Minh Triết bước lên hai bước, đứng trước mặt Lạc tông chủ, dáng vẻ đại nghĩa, lẫm liệt.
Hành động này đã lấy được cảm tình của các đệ tử khác trong Lưu Vân tông.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.