Tôn Dao vẫn tỏ vẻ không nghiêm túc như thường ngày, cô cười và chào một tiếng: “Chú rể à, cuối cùng thì anh cũng tới rồi. Anh mà tới muộn thêm một chút thì em sẽ bị những thứ trên người vợ cưng của anh làm cho chột mắt đó.”

Rõ ràng là Thời Chung rất thích thú với cách gọi “chú rể à” của Tôn Dao nên anh vui vẻ nhướng mày, sau đó nói với Tôn Dao bằng giọng rất lịch sự: “Xin lỗi vì để đợi lâu.”

Nói xong thì bước ngang qua người Tôn Dao, đi thằng về phía Nhậm Tư Đồ.

Bởi vì đuôi váy được thiết kế rất dài nên Nhậm Tư Đồ phải đi giày cao gót lênh khênh và đứng trên bục thử đồ. Vì thế khi Thời Chung đi đến trước mặt cô thì ngay cả anh cũng thấp hơn cô một khúc.

Thời Chung cứ thể ngửa đầu nhìn vào mắt cô, Rõ ràng chiếc váy cưới có phức tạp và lộng lẫy thế nào thì cũng không thể sánh được với nụ cười ngọt ngào, sáng lấp lánh trong mắt cô. Nó thu hút anh hơn mọi thứ.

“Đẹp không?” Nhậm Tư Đồ chỉ vào bộ váy cưới trên người mình, hỏi.

“Đẹp lắm.” Nhưng anh vẫn chỉ nhìn vào đôi mắt và gương mặt cô.

Tôn Dao không thể nhìn thêm được nữa, ngồi trên chiếc ghế dựa phía xa, cất cao giọng nhắc nhở: “Cậu ấy đang hỏi anh váy cưới có đẹp không, ít ra anh cũng phải cúi đầu nhìn chiếc váy một cái rồi hãy đưa ra câu trả lời chứ.”

Thời Chung thôi không cười nữa, quay lại liếc Tôn Dao với gương mặt không biểu cảm. Tôn Dao lập tức cảm thấy e sợ nên vội vàng làm động tác kéo khóa miệng, tỏ ý mình sẽ không nhiều chuyện nữa. Khi ấy Thời Chung mới hài lòng quay đầu lại. Lần này anh nhớ là phải cúi đầu nhìn ngắm chiếc váy cưới trên người Nhậm Tư Đồ, sau đó mới kết luận: “Rất đẹp.”

Lúc này Nhậm Tư Đồ cao hơn Thời Chung cả một cái đầu nên có thể lợi dụng góc độ từ trên cao nhìn xuống để nghiêm túc hỏi anh: “Ngày mai đi chụp ảnh cưới, anh không được đến trễ nữa đó.”

Cô làm như vậy, phần nào có vẻ như đang dọa dẫm nhưng Thời Chung vẫn hết sức nghe lời, gật đầu thật nghiêm túc. Nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn chưa yên tâm lắm, còn nói thêm: “Nếu anh còn dám đễn trễ, em sẽ…”

“Sẽ thế nào?”

“…”

Nhậm Tư Đồ lập tức á khẩu. Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để trừng phạt anh. Còn Thời Chung, sau khi cụp mắt nghĩ ngợi một lát thì nhanh chóng ngước lên nhìn cô, cười, đề nghị: “Hay là thế này đi. Nếu anh mà còn đến trễ nữa thì em cứ “chà đạp” anh.”

Hai chữ “chà đạp” không khỏi khiến người ta suy diễn lung tung. Nhậm Tư Đồ cố nén cười, tiếp tục sa sầm nét mặt. “Anh bận như thế, e là không có cả thời gian để chịu sự “chà đạp”. Chẳng phải dự án của công ty anh đã đi vào quỹ đạo rồi sao? Sao em không thấy anh được thảnh thơi chút nào mà ngược lại còn bận hơn thế?”

Vẻ mặt Thời Chung hiện lên sự hoảng hốt. Nhậm Tư Đồ đứng gần anh như thế, đương nhiên là nhìn thấy biểu cảm này. Nhưng cô còn chưa kịp nói câu nào, đang định mở miệng lên tiếng thì mấy tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” đã vang lên ngắt lời cô.

Nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy nhân viên của cửa hàng đã đẩy cửa bước vào. “Anh Thời, lễ phục của anh đã được đưa đến phòng thử đồ bên cạnh.”

Thời Chung gật đầu với nhân viên cửa hàng, sau đó quay lại nói với Nhậm Tư Đồ: “Anh đi thử quần áo trước đã.” Vừa nói xong câu này, anh rút lại bàn tay đang đặt trên hông của Nhậm Tư Đồ, quay đầu đi ra ngoài cửa. Nhậm Tư Đồ đành đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa.

Nhậm Tư Đồ cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ mình đã nhìn nhầm nên đành phải hỏi ý kiến Tôn Dao: “Cậu có nhận ra hình như anh ấy không được vui không?”

Tôn Dao chìa hai tay ra, nhún vai tỏ vẻ bất lực, không thể giúp đỡ được gì. “Thật ngại quá, mắt của mình đã bị váy áo của cậu làm chói lóa nên không nhìn thấy gì cả.”

Tuy nói thế nhưng Tôn Dao vẫn không kìm được mà ngắm nghía chiếc váy cưới thêm nhiều lần nữa, chứng tỏ những lời lúc nãy của cô hoàn toàn là dối lòng. Nhưng không ngờ, hôm sau khi chụp ảnh cưới, chiếc áo cưới do nhà thiết kế nổi tiếng phí sức thiết kế và tự tay cắt may này lại bị thợ chụp ảnh và trợ lý ánh sáng đồng loạt chỉ trích.

“Chiếc váy cưới lóe sáng thế này thì có bao nhiêu tấm phản quang cũng vô ích.”

Trợ lý ánh sáng than thở với thợ chụp ảnh.

Thợ chụp ảnh cũng khổ không sao tả nổi. “Chụp mười mấy tấm mà đều trờ thành phế thải hết rồi. Ánh sáng của kim cương đã chói hết cả mặt của cô dâu.”

Thời Chung vẫn giữ tư thế ôm cô dâu từ phía sau, Nhậm Tư Đồ có thể dựa vào lòng anh nên không thấy mệt lắm. Có điều nhìn thấy một đám nhân viên phải chạy tới chạy lui vì chiếc áo cưới của mình thì không khỏi ngại ngùng.

Nhậm Tư Đồ quay lại nhìn Thời Chung, hỏi ý kiến anh: “Hay là… em mặc váy cưới ở cửa hàng bọn họ để chụp ảnh nhé? Nếu không chắc chúng ta phải đứng thế này lâu lắm.”

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, cô và Thời Chung được đứng trong bóng mát nhưng toàn bộ nhân viên chụp ảnh phải đội nắng làm việc. Tuy không nỡ cởi chiếc váy cưới của mình ra nhưng Nhậm Tư Đồ thấy các nhân viên nóng đến nỗi đầu đầm đìa mồ hôi thì cảm thấy không thể cứ đứng như thế này mãi được.

Thời Chung quả quyết bác bỏ lời đề nghị của cô: “Đừng thay.”

“Nhưng mà…”

“Cứ đứng thế này thì càng hợp ý anh.” Thời Chung siết chặt vòng tay đang ôm eo cô, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào sau vành tai của cô, than thở một câu: “Đã bao lâu không được ôm em thế này nhỉ?”

Nhậm Tư Đồ bị anh cọ mũi thì thấy hơi ngứa ngáy nhưng vẫn không lên tiếng, cô cứ đứng lẳng lặng như vậy, hưởng thụ vòng tay của anh.

Vì thế, bên kia, một đám nhân viên đành tiếp tục chịu khổ, chạy tới chạy lui, còn bên này, đôi vợ chồng mới cưới này lại vừa hưởng thụ sự mát mẻ của bóng cây cùng cái ôm sau bao ngày xa cách, vừa nhìn nhau mà cười.

May mà cuối cùng thợ chụp ảnh cũng khắc phục được sự cố ánh sáng. Dù sao bọn họ cũng là studio tốt nhất nhì trong nước. Ảnh chụp chung của hai người nhanh chóng được thực hiện xong, sau đó là thời gian chụp một mình cô dâu. Tuy Thời Chung không cần phải chụp ảnh nhưng anh vẫn không đi trước mà ở lại đó để nhìn toàn bộ quá trình.

Điều này đúng là làm khó cho Nhậm Tư Đồ. Cô vốn là người hơi cứng nhắc, hoàn toàn không biết cách tạo dáng chụp ảnh, còn anh thì lại đứng đó nhìn cô không chớp mắt, khiến cho mỗi khi Nhậm Tư Đồ đổi một tư thế theo yêu cầu của thợ chụp ảnh thì lại cảm thấy trong mắt anh có thêm vài phần trêu ghẹo mình.

Thợ chụp ảnh không chụp được tấm nào khiến mình hài lòng nên đành ngẩng lên, căn dặn Nhậm Tư Đồ: “Bà Thời, xin hãy thả lỏng người một chút, mặt đừng có đơ như vậy. Đúng rồi, ông Thời đang ở bên kia, cô chỉ cần nhìn về phía anh ấy, ánh mắt chỉ cần mơ màng một chút là được.”

Có lẽ lúc này trong lòng thợ chụp ảnh đang không ngừng kêu khổ. Anh ta đã không trông mong gì vào việc chụp được một ánh mắt vừa lơ đãng vừa gợi cảm, còn mang theo chút yêu thương nữa…

Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn Thời Chung đang đứng ở bên ngoài. Khóe môi vừa được thả lỏng giờ lập tức trở nên cứng nhắc, sau đó thì không thể nào tỏ ra “tự nhiên” được. Cuối cùng Nhậm Tư Đồ không nhịn được nữa. Cô mặc váy cưới dài lê thê nên không tiện di chuyển, đành đứng tại chỗ, nói với về phía Thời Chung: “Anh có thể vào trong nghỉ ngơi một chút không?”

Rõ ràng là chê anh ở đây cản trở công việc.

Nhưng Thời Chung lại không có ý định lánh mặt, ngược lại còn hỏi thợ chụp ảnh bên cạnh: “Thế nào là một ánh mắt vừa lơ đãng vừa gợi cảm, còn mang theo cả tình yêu?”

Thợ chụp ảnh gọi trợ lý tới, trợ lý chỉ cần ba giây là có thể thành công diễn ra được một ánh mắt đẹp tuyệt vời. Thời Chung nghiên cứu một lát, sau đó nhanh chóng biết phải làm thế nào. Lần này anh dặn lại thợ chụp ảnh: “Lát nữa nhớ chụp đúng lúc đấy.”

Thợ chụp ảnh còn chưa hiểu rõ ý của Thời Chung thì anh đã đi xa. Có điều không rời khỏi đó theo yêu cầu của Nhậm Tư Đồ mà lại đi thẳng về phía cô.

Nhậm Tư Đồ còn tưởng anh không nghe rõ câu “Anh có thể vào trong nghỉ ngơi một chút không?” của mình vừa rồi nên mới đến gần hỏi cô định nói gì. Không ngờ anh vừa đi đến trước mặt cô, không nói tiếng nào đã đưa tay nâng gáy cô lên.

Nhậm Tư Đồ bị anh nâng gáy buộc phải ngửa đầu lên, ngay sau đó anh hôn cô.