Không ngờ Nhậm Tư Đồ lại nghĩ rất thoáng, cô cố nén sự mất mát trong lòng, nói: “Thôi được rồi, chỉ cần anh không vắng mặt trong ngày tổ chức hôn lễ là được.”

Thời Chung khẽ nghiêng đầu qua, hôn lên trán cô. Đó là một nụ hôn khiến cô yên tâm. “Yên tâm đi, cho dù công ty có sập thì anh cũng sẽ không vắng mặt trong bất cứ ngày nào em vừa nói.”

Tuy đây là lời nói xui xẻo nhưng Nhậm Tư Đồ nghe lại cảm thấy rất ngọt ngào, cô cũng không trách anh miệng ăn mắm ăn muối. Cứ thế, hai người trò chuyện với nhau theo kiểu câu được câu mất, thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ còn chen vào một câu: “Nếu anh buồn ngủ thì phải nói với em một tiếng, em sẽ cho anh về nhà nghỉ ngơi.”

Tuy Nhậm Tư Đồ nói thế nhưng trò chuyện thêm một lúc, người buồn ngủ đến nỗi ngáp ngắn ngáp dài lại chính là cô. Nhậm Tư Đồ không biết mình đã chợp mắt tự bao giờ, chỉ biết khi thức dậy thì đã là lúc sáng sớm. Bên cạnh sofa phòng bệnh chính là cửa sổ nên vài tia nắng ban mai của ngày mới đã chui qua những kẻ hở giữa hai bức rèm nhảy nhót trên mi mắt cô. Nhậm Tư Đồ nhìn giọt nắng đậu trên mu bàn tay mình, ngẩn người một lát rồi mới ngồi dậy.

Trên người cô vẫn đắp chiếc áo khoác của Thời Chung nhưng trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng của anh. Hương thơm của thức ăn bay vào mũi Nhậm Tư Đồ, cô vừa đưa mắt nhìn là đã thấy trên chiếc bàn trà trước mặt có đặt hai phần đồ ăn sáng được bọc nilon thật kín.

Cách lớp túi nilon, Nhậm Tư Đồ sờ cái hộp bên trong. Nó vẫn còn nóng. Bên dưới chiếc túi có đè một tờ giấy do Thời Chung để lại cho cô.

“Hộp của Tầm Tầm ở phía bên trái, không có nêm hành tiêu, còn của em ở phía bên phải.”

Bên dưới ký hai chữ ngắn gọn nhưng rất ý nghĩa: Ông xã.

Môi Nhậm Tư Đồ thấp thoáng nụ cười. Cô gấp tờ giấy lại rồi cất kĩ, sau đó nhìn Tầm Tầm đang nằm trên giường bệnh. Thấy Tầm Tầm vẫn còn say ngủ, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ. Thấy thời gian vẫn còn sớm, Nhậm Tư Đồ chưa định gọi cậu bé dậy mà cặm cụi ăn bữa sáng tình yêu của mình.

Nhưng mùi thơm của đồ ăn sáng đã nhanh chóng đánh thức Tầm Tầm. Nhậm Tư Đồ vừa ăn được miếng thứ hai thì đã cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhậm Tư Đồ đành đặt thìa xuống, ngước lên nhìn về phía giường bệnh. Tầm Tầm – người lúc nãy vẫn còn ngủ ngon lành – bây giờ đang nhìn chăm chú vào bữa sáng của cô không chớp mắt. Sau khi nuốt một ngụm nước miếng vì thèm thuồng, Tầm Tầm mới ngước mắt nhìn Nhậm Tư Đồ. “Con đói rồi…”

Biết kêu đói, biết ăn, vậy chắc là không có gì đáng lo nữa rồi… Nhậm Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm, xách phần thức ăn của Tầm Tầm qua cho cậu nhóc.

Tầm Tầm nhanh nhẹn “xử lý” bữa sáng của mình. Cậu nhóc vừa dùng mắt để giục Nhậm Tư Đồ mau mau đút thêm cho mình một miếng nữa, vừa nhai vừa hỏi: “Nếu con bị hủy hoại nhan sắc thì có được làm phù rể cho bố mẹ nữa không?” Nói xong, Tầm Tầm còn không quên sờ lên băng gạc trên trán mình.

Tầm Tầm vẫn luôn gọi nhầm nam đồng trong hôn lễ thành phù rể nhưng Nhậm Tư Đồ cũng không đính chính lại. Tuy Tầm Tầm không mời được Lý Duệ Y làm nữ đồng nhưng cu cậu vẫn ước ao được mặc bộ đồ vest nho nhỏ trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ, giúp Nhậm Tư Đồ xách đuôi váy cưới.

Nhậm Tư Đồ vừa kéo tay Tầm Tầm ra khỏi băng gạc để nó khỏi làm đau chính mình, vừa an ủi thằng bé. “Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu. Ngày hôn lễ mẹ sẽ đội cho con một cái mũ, bảo đảm con sẽ đẹp trai hơn cả Thời Chung.”

Khi ấy, Tầm Tầm mới hài lòng gật đầu. Sau khi ăn thêm một miếng cháo do Nhậm Tư Đồ đút, cu cậu mới bất chợt nhớ ra một điều gì đó, vội vàng sửa lời của Nhậm Tư Đồ: “Vậy thì không được, sao con có thể tranh nổi bật với bố chân dài chứ? Không được, không được… Con chỉ cần đẹp trai hơn các phù rể khác là được rồi.”

Nhìn Tầm Tầm liên tục xua tay từ chối, Nhậm Tư Đồ chỉ còn cách bật cười ha hả, bởi vì cô đột nhiên ý thức được rằng mình đang đến rất gần với hạnh phúc…

Gần đến nỗi chỉ còn cách chưa đầy hai tuần nữa…

Nhậm Tư Đồ quả nhiên nói được làm được. Thứ Bảy tuần sau đó, cô đi thử váy cưới, còn dẫn theo Tầm Tầm đến để thử bộ lễ phục nhỏ nhắn của riêng cậu nhóc. Cô còn chuẩn bị cho Tầm Tầm một cái mũ pork-pie lịch lãm. Tầm Tầm đội mũ là có thể che đi băng gạc quấn trên trán.

Tầm Tầm yêu thích bộ lễ phục của mình đến nỗi không muốn rời tay, vội vàng yêu cầu nhân viên của cửa hàng dẫn mình tới phòng thử đồ, mặc nguyên bộ lễ phục này lên người.

Còn phía bên kia, Nhậm Tư Đồ đã thử xong chiếc váy cưới. Có điều vùng eo của áo hơi chật một chút, đây là điều mà Nhậm Tư Đồ không thể ngờ tới.

Chiếc áo cưới được thiết kế rất sáng tạo và có ý nghĩa. Phía trên là kiểu cổ lệch vai theo phong cách Hi Lạp, vừa có thể khoe ra xương quai xanh quyến rũ vừa có thể che chắn cẩn thân vết sẹo lớn bằng nửa bả vai. Phần váy phía dưới ôm và xòe ra theo kiểu đuôi cá. Cộng thêm phần eo được thiết kế thon và đứng, hết sức đẹp đẽ, tuyệt đối không uổng công cửa hàng áo cưới đã bỏ không ít tiền để đưa ra nước ngoài đặt may theo số đo của khách. Nhưng Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không phát hiện ra trong thời gian này mình lại béo lên, hơn nữa còn béo ngay phần eo.

Có điều nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy này, dù có ra sao đi nữa thì Nhậm Tư Đồ cũng phải nghĩ mọi cách để nhét được mình vào trong đó. May mà eo chỉ chật một chút, Nhậm Tư Đồ chỉ cần nín thở, hóp bụng là có thể thuận lợi mặc nó vào.

Nhậm Tư Đồ đang cố gắng nín thở hóp bụng, đứng trước tấm gương lớn bằng nửa vách tường trước mặt để nhìn trên nhìn dưới, ngắm trái ngắm phải, trông trước trông sau, đánh giá bộ váy cưới trên người mình, bỗng có tiếng bước chân từ xa đến gần, đi về phía phòng thử đồ của cô. Nghe thấy tiếng động, cô lập tức quay lại nhìn.

Trên đường đến cửa hàng thử váy cưới, cô nhận được điện thoại của Thời Chung. Anh chàng bận đến nỗi mấy ngày nay không thấy mặt mũi đâu kia nói với cô qua điện thoại rằng anh đang trên đường đến cửa hàng áo cưới, có lẽ sẽ đến trễ hơn cô khoảng mười mấy phút. Lúc này, nghe tiếng bước chân, Nhậm Tư Đồ còn tưởng cuối cùng thì chú rể bận tối mắt tối mũi kia cũng đến rồi. Nhưng vừa quay đầu, cô lại thấy người đến không phải là Thời Chung mà chính là Tôn Dao.

Phía sau Tôn Dao còn có một người đàn ông cao to, vạm vỡ.

Nhậm Tư Đồ từng gặp qua người đàn ông lực lưỡng kia, hình như là vệ sĩ của Từ Kính Nam.

Từ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ không gặp được Tôn Dao nữa nhưng bọn họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc qua điện thoại, Nhậm Tư Đồ cũng đã báo cho Tôn Dao biết ngày mình đi thử áo cưới. Sau khi Từ Kính Nam biết Tầm Tầm chính là con trai mình, tuy anh ta vẫn chưa tỏ ý định làm gì với Tầm Tầm nhưng đã cưỡng ép Tôn Dao đến ở chỗ anh ta, tức là giam lỏng cô một cách trá hình. Tôn Dao rất sợ Từ Kính Nam sẽ ra tay với Tầm Tầm nên trước khi thương lượng xong xuôi, cô chỉ có thể tạm thời nhượng bộ, chịu sự gò bó.

Nhậm Tư Đồ không thể ngờ được rằng Từ Kính Nam lại phái vệ sĩ đi theo Tôn Dao, thậm chí còn theo cả vào trong cửa hàng áo cưới.

Có một con đỉa đáng ghét cứ bám theo mình như thế, thảo nào mà khi tay vệ sĩ kia chuẩn bị theo Tôn Dao bước vào phòng thử đồ, Tôn Dao lập tức quay lại trợn mắt nhìn anh ta. “Xin anh đó! Đây là phòng thử đồ của phụ nữ, anh làm ơn đứng đợi ở ngoài được không?”

Tay vệ sĩ lập tức xanh mặt, lùi lại vài bước.

Tôn Dao là phù dâu duy nhất trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ. Bộ váy do chính tay cô chọn sau khi lật xem hết bộ sưu tập xuân hè của cửa hàng đã được treo trong phòng thử đồ. Đó là một bộ váy ngắn màu tím nhạt, cũng thiết kế lệch vai theo phong cách Hi Lạp như của Nhậm Tư Đồ.

Có điều vừa nghĩ đến bên ngoài còn có một vị ôn thần do Từ Kính Nam phái tới, Tôn Dao không còn lòng dạ đâu mà thưởng thức bộ váy phù dâu của mình nữa. Cô đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dựa được làm bằng da màu trắng tinh, uể oải hỏi Nhậm Tư Đồ: “Thời Chung đâu? Đang thử đồ ở phòng bên à?”

“Anh ấy vẫn chưa đến.”

Tôn Dao ngạc nhiên đến nỗi phải nhướng mày với Nhậm Tư Đồ. “Anh ấy bận đến thế sao? Thử đồ cưới mà cũng có thể đến muộn?”

Nhậm Tư Đồ chỉ nhún vai tỏ vẻ bất lực, coi như là trả lời Tôn Dao. Tôn Dao thấy thế thì không nỡ làm Nhậm Tư Đồ mất hứng nên sau khi ngắm nghía thật kỹ bộ váy cưới trên người Nhậm Tư Đồ, cô thức thời nói một câu: “Nể tình bộ váy cưới anh ấy đặt may cho cậu có nhiều kim cương thật thế này thì trễ thêm một lát nữa cũng không là gì, cậu nói đúng không?”

Nhậm Tư Đồ nghe thấy thế thì không khỏi cúi đầu nhìn ngắm. Trên phần eo của áo cưới có đính kim cương thật. Nhậm Tư Đồ mặc áo vào, mỗi khi cử động là chúng lại phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt. Lúc này, cô vừa cúi đầu nhìn, lập tức có một tia sáng chiếu thẳng vào mắt Tôn Dao. Tôn Dao che mắt mình lại, cố tình bày ra vẻ chê trách, than thở: “Mắt của mình sắp bị mù luôn rồi nè. Cậu mau cởi bộ váy này ra, thay bộ mặc lúc đi mời rượu ấy,”

Nhậm Tư Đồ biết Tôn Dao đang trêu chọc mình nên cũng không cho là thật. Cô tiếp tục đứng trước gương ngắm nghía bộ váy cưới trên người mình. Đúng lúc này, có người đẩy cửa bước vào.

Người đẩy cửa vào là Tầm Tầm hay nhân viên của cửa hàng, hay là ai khác? Lúc này, Nhậm Tư Đồ chưa kịp quay lại nhìn thì người bước vào đã lên tiếng trước: “Không được thay.”

Là giọng của Thời Chung.

Anh đang đáp trả lời trêu chọc của Tôn Dao sao?