-Ưm..._ trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng, nó mơ hồ mở mắt.
Hắn thấy nó tỉnh lại liền nhào tới ôm nó vào lòng. Không kiềm nổi nước mắt suýt nữa đã khóc rống lên vì vui mừng.
-Nè cậu buông tôi ra đi, người ta mà thấy thì lại hiểu lầm bây giờ._ nó tỏ vẻ bực dọc nói, tay không ngừng đẩy hắn ra.
-Cậu hãy nói cho tôi biết. Là cậu ngốc hay là do cậu không cần đến mạng sống của mình nữa? Không biết bơi tại sao lại đi ra ngoài đó? Ngộ nhỡ tôi không tới kịp thì sao? Cậu không nghĩ cho bản thân cậu thì cũng phải nghĩ cho cha mẹ cậu, họ sẽ sống ra sao nếu cậu xảy ra chuyện gì đây ?_ hắn dùng hai tay đặt lên hai vai nó rồi lên giọng hỏi, mặc dù là trách mắng nhưng không che được nỗi lo lắng của hắn lúc này.
Cha,mẹ... họ còn quan tâm tôi sao? họ còn cần tôi sao? trong những lúc như thế này họ có lo lắng cho tôi sao? và lỡ tôi có xảy ra chuyện gì thì họ sẽ buồn sao?. Không ! họ đối với tôi bây giờ không còn như trước nữa. Tôi không còn giá trị nữa, thứ duy nhất làm họ lo lắng lúc này là...tiền. Họ coi trọng tiền hơn là tôi, tôi bây giờ chẳng khác gì đồ chơi của họ cả lúc cần đến thì dỗ ngọt yêu thương, lúc không còn giá trị thì lại vô tâm vứt bỏ. Trong mắt họ có còn coi tôi là con không? nó nghe hắn nói đến hai chữ cha mẹ thì trong lòng không khỏi mỉa mai.

-Cô bé đó sao rồi?_ nó đánh trống lãng.
-Lúc kéo cậu lên bờ thì tôi đưa cái nón cho cô bé, rồi ẵm cậu tới bệnh viện,chuyện sau đó thì tôi không biết. Nhưng mà cậu đừng có đánh trống lãng với tôi mau trả lời câu hỏi của tôi._ hắn nói với nó về chuyện của cô bé rồi bực dọc ra lệnh.
Nó lại nhớ tới cô bé kia, cô bé đó khóc và xin nó giúp đỡ. Trong đôi mắt ngấn lệ của cô bé đó nó thấy mình như trở thành tia hy vọng duy nhất cho cô bé vì vậy nó không cho phép mình từ chối.
-----------------------------------------
-Chị ơi ! chị có thể giúp em lấy lại cái nón kia không?_ một cô gái nhỏ nhắn khoảng chừng ba, bốn tuổi khóc ròng, cầm lấy tay nó nói nói rồi đưa tay chỉ về phía những ngọn sóng xa xăm. Một cái nón đang trôi nổi giữa những con sóng tàn bạo cứ hung hăn chạy vào bờ.
-Cái nón đó rất có ý nghĩa với em phải không?_ nó dịu dàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô bé rồi hỏi.
-Dạ, đó là cái nón mà mẹ em đã tặng em trong ngày sinh nhật của em từ tuần trước._ cô bé nói mà cổ họng rung rung như đang chạm phải một chuyện buồn.
-Vậy mẹ em....

-Cha nói vì mẹ rất tốt bụng nên thượng đế đã ẹ em lên thiên đàng để làm thiên thần rồi. Nhưng mà cha lại nói em không được khóc bởi vì mẹ thấy em khóc mẹ sẽ buồn, em không muốn mẹ buồn, em muốn gặp lại mẹ. Tại sao thượng đế lại bắt mẹ em đi làm thiên thần vậy chị ? Em rất nhớ mẹ, em rất muốn gặp lại mẹ...huhu _ cô bé ngây thơ nói rồi không biết từ lúc nào nước mắt lại tràn ra.
-Em chờ ở đây đi, chị đi ra đó lấy nón rồi sẽ quay lại ngay._ Nó ôm cô bé vào lòng rồi an ủi.
Nó buông cô bé ra rồi chạy nhanh đến những con sóng không ngừng tấp vào bờ, nơi cái nón đang trôi nổi lênh đênh trên mặt biển...
----------------------------------------
Nó kết thúc hồi tưởng, trong đầu không ngừng hiện về hình ảnh cô bé đó. Không phải so với nó thì cô bé kia đáng thương hơn nhiều sao? Nó thật ích kỷ, ích ra nó vẫn còn cha mẹ để hờn giận nhưng cô bé kia thì đã không còn mẹ để nũng nịu nữa rồi. Cái hình ảnh đó giống hệt với cái hình ảnh lúc Thanh Hồng kể về gia đình. Thanh hồng lúc đó cũng rất đau khổ nhưng cô bé đó rất quật cường không hề bật khóc trước nó mà thay vào đó cô bé vẫn luôn nở nụ cười để an ủi cho bản thân mình. Hai cô bé đó làm cho nó cảm thấy trên đời này còn có rất nhiều người phải gánh chịu những bất hạnh khác nhau. Trong giây phút đó nó đã biết rằng nó là một con nhỏ kém cỏi ,yếu đuối và hèn nhát.

----------------------------------------
Nó bây giờ đang ngồi trên chiếc xe dần dần chuyển bánh trên con đường nhựa đầy nắng. Thấm thoát những ngày tháng nó đến với thành phố này đã hết, nó ngồi trên xe đưa mắt ngắm nhìn những hàng cây đang lùi dần trong ánh nắng. Trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa một nỗi buồn man mác.
Tạm biệt nhé mọi người... Tạm biệt thành phố xinh đẹp này và hơn hết là.. tạm biệt nhé cô bé, em không được khóc nhé, phải luôn mỉm cười bởi vì chị chắc rằng mẹ em luôn ở bên cạnh em theo dõi em từ một nơi gọi là thiên đường...