- Cho con? Giang Nguyên hơi ngạc nhiên nhìn Hồ lão y sư nói.

- Đúng... Chủ nhiệm Lý nói con không có di động, đôi lúc không tiện liên lạc, cho nên ông ấy đưa cho ta bảo ta chuyển cho con. Ông ấy còn nói sim đều đã làm sẵn cả rồi...

Hồ lão y sư nhìn Giang Nguyên cười vui mừng. Hắn có thể nhận được món quà này của Chủ nhiệm Lý, chứng †ỏ đồ đệ của ông có vị trí tương đối cao trong lòng Tỉnh trưởng. Sau này hắn muốn tìm một công việc tốt một chút cũng là chuyện rất đơn giản.

- A... thầy, như vậy không hay lắm... Sao con có thể nhận đồ của người ta...

Giang Nguyên sửng sốt nói. Hồ lão y sư vuốt râu ha ha cười nói:

- Không sao, là đồ Chủ nhiệm Lý tặng, con có thể nhận. Dù sao con cũng không có di động, người ta muốn liên lạc với con thì cũng chẳng có gì để liên lạc... Cứ nhận đi!

- Ơ.. vâng, cảm ơn thầy.

Giang Nguyên cười gật đầu. Hắn thật sự không ngờ Chủ nhiệm Lý lại tặng cho mình một chiếc di động. Như vậy cũng tốt, mình lại tiết kiệm được không ít tiền, có thể dùng để mua quần mới và áo khoác. 

Giang Nguyên lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, máy màu đen tương đối đẹp. Hắn tìm nút nguồn, sau khi mở nguồn, pin cũng đã được sạc đầy. Sau khi bấm vào danh sách số gọi đi, bên trong có một dãy số đã lưu cả tên.

- Lý Thiện Trường... Cái tên của Chủ nhiệm Lý thật có ý nghĩa, là danh nhân đời Minh...

Giang Nguyên cười nhạt.

Cục cảnh sát Hà Tây, lúc này Cục trưởng Lý vừa mới đi làm.

- Cục trưởng... tên đầu vàng hôm qua đi theo Chương Bá Vương, có cần phải cảnh cáo một chút...

Một cảnh sát đưa tư liệu của tên đầu vàng đặt lên bàn làm việc của Cục trưởng Lý, thuận miệng nói.

Cục trưởng Lý thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Cũng được, cậu đi cảnh cáo một chút, để hắn thu liễm một chút, nếu còn xảy ra vấn đề gì, cho hắn biết hậu quả!

- Vâng, cục trưởng...

Cảnh sát gật đầu rồi đi ra ngoài.

Cục trưởng Lý giở tư liệu của tên đầu vàng, trong mắt hiện ra một dao của Giang Nguyên hôm qua. 

Một dao đó anh ta nhìn thấy rất rõ ràng, ra tay chỉ trong một hơi thở. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Cục trưởng Lý vô cùng bội phục. nên biết khi Giang Nguyên rút dao ra khỏi đùi mình rồi lại phóng dao, chẳng lẽ rút dao ra khỏi thịt mình mà không đau?

Nhưng tay của bác sĩ Giang này không hề run rẩy, có thể phóng dao đâm thẳng mi tâm tên đầu vàng khi nó vừa phân tâm.

Năng lực cùng tố chất mạnh mẽ như: Cục trưởng Lý thầm nghĩ, rốt cuộc Giang Nguyên có lai lịch gì. Năng lực đáng sợ như vậy e là chỉ có những độ đội đặc chủng trải qua vô số khảo nghiệm nghiêm khắc mới có thể làm được.

Nhưng ngẫm lại ngay cả Tỉnh trưởng La cũng coi trọng bác sĩ Giang này, dĩ nhiên là hắn phải có chỗ đặc biệt. Lần này coi như mình đã nể mặt bác sĩ Giang, sau này coi như có chút giao tình. Với những người như vậy, có thể kết giao dĩ nhiên là tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Cục trưởng Lý thở hắt ra, sau đó ký tên lên tư liệu của tên đầu vàng rồi tiện tay đặt sang một bên, không để ý thêm nữa.

Bận rộn cả một ngày, đến lúc ăn tối, Hồ lão y sư cười lấy từ trong ví ra một xấp phong bì, sau đó dựa theo tên bên trên trao tận tay từng người.

Mọi người nhìn thấy phong bì kia, tâm thần rung động. Ai nấy đều cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó cất vào túi. 

Giang Nguyên cũng có một cái, hơn nữa không hề mỏng... Chí ít Giang Nguyên vừa liếc nhìn qua, nụ cười liền rạng rỡ hơn nhiều. Hắn có thể khẳng định phong bì của mình còn dày hơn Trương Nhạc một chút.

Buổi tối, đợi mọi người tan ca, Giang Nguyên quét dọn vệ sinh đóng cửa xong, hắn mới lấy phong bì kia ra cận thẩn mở, lấy một xấp tiền dày từ bên trong.

Đếm, tổng cộng bốn mươi tờ.