“Điểm nào hả? Tôi nói cho anh biết, điểm nào của anh ấy cũng mạnh hơn anh! Có phải anh cho rằng mình là thiếu gia nhà họ Tề, bất cứ cô gái nào cũng phải vây quanh anh?” Lý Sơ Ảnh vốn rất chán ghét anh ta, chỉ là trước đây vì nể tình mối quan hệ giữa hai nhà nên mới không nói thẳng ra.

Hôm nay cô đã nói đến mức này rồi, không bằng nói ra cho rõ ràng luôn.

Tê Nguyên trợn to mắt, giống như là nghe được một chuyện cực kì khó tin.

Anh ta giận dữ quát to: “Sơ Ảnh, vì sao vậy hả? Vì sao cô thà chọn một gã nghèo như anh ta cũng không chịu chọn tôi? Anh ta có chỗ nào bằng tôi? Tôi không phục!”

“T8 Nguyên, anh nên soi gương xem lại vẻ mặt ghê tởm kia của anh đi!” Lý Sơ Ảnh gần như muốn nôn ra.

Thấy Tê Nguyên còn định làm ầm ï, Lý Sơ Ảnh lấy điện thoại ra, lạnh giọng nói: “Tôi để lại cho anh một chút mặt mũi cuối cùng. Nếu anh còn muốn gây chuyện thì tôi sẽ không nói với anh nữa, mà sẽ nói thẳng với bố anh và ông nội anhl”

Cô vừa dứt lời, Tê Nguyên như bị sét đánh, sắc mặt trở nên tái nhợt, ánh mắt vốn đỏ tươi toát lên vẻ sợ hãi.

Ăn chơi trác táng sợ nhất là gì?


Là làm sai chuyện, gây rắc rối, bị người nhà biết.

Nếu Lý Sơ Ảnh gọi điện thoại thì chuyện này không còn là chuyện riêng giữa anh ta và Triệu Lâm nữa, mà là chuyện giữa nhà họ Lý và nhà họ Tề.

Nhà họ Lý chỉ có một viên ngọc quý trên tay thôi. Còn nhà họ Tề lại không chỉ có một Tê Nguyên là anh ta.

“Sơ Ảnh... Sơ Ảnh, vừa rồi tôi hơi thất thố” Tê Nguyên sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng bình tĩnh.

“Tôi tên là Lý Sơ Ảnh, đừng gọi thân thiết như vậy, tôi và anh không thân!” Lý Sơ Ảnh không hề nể mặt, nói thẳng ra.

.. Nghe vậy, Tê Nguyên im lặng, trong mắt thậm chí xuất hiện vẻ ấm ức.

Có điều, Lý Sơ Ảnh coi như là không thấy.

Trước đây cô liên tục trốn tránh Tề Nguyên, thậm chí buộc phải trò chuyện thêm vài câu với đối phương, khiến đối phương cho rằng có cơ hội, cố gắng tiếp cận mình hơn nữa.

Nếu hôm nay đã trở mặt rồi, không bằng cứ trở mặt đến cùng.

“Anh không sao chứ?” Lý Sơ Ảnh hỏi Triệu Lâm.

Triệu Lâm lắc lắc đầu, mặt mày hơi xụ xuống, vốn dĩ lúc nãy tan làm tâm trạng khá tốt, bây giờ hoàn toàn không còn gì nữa.

“Chúng ta đi thôi!” Lý Sơ Ảnh thở dài dẫn đầu đi trước, đám vệ sĩ thì đứng tại chỗ, giống như là một dãy tháp cao màu đen uy hiếp đám tay đấm của Tề Nguyên. Chờ khi thấy Lý Sơ Ảnh và Triệu Lâm lên xe rồi, bọn họ mới nhanh chóng rút lui, đi lên chiếc xe bảo mẫu bên cạnh.

Lúc Triệu Lâm và Lý Sơ Ảnh bỏ đi, Tê Nguyên chửi ầm lên: “Mẹ kiếp!”


Đám tay đấm xung quanh anh ta im lặng không nói lời nào.

Dù là ai cũng có thể thấy được là hiện giờ Tê Nguyên đang nổi nóng.

Porsche chạy nhanh trên đường.

Triệu Lâm xụ mặt, dù là ai đột nhiên gặp phải loại chuyện đen đủi như thế thì cũng không thể nào vui nổi.

Thấy anh không vui, Lý Sơ Ảnh giải thích: “Tê Nguyên là một trong những người theo đuổi tôi. Thật ra thì tôi nói với anh †a chưa đến hai mươi câu nữa. Trước đây tôi nể mặt mối quan hệ giữa hai nhà, chỉ có thể bị động xử lý...”

Lý Sơ Ảnh mới vừa nói được một nửa thì đã bị Triệu Lâm cắt ngang, bởi vì anh không muốn nghe bất cứ chuyện gì về thằng nhãi kia hết: “Dược liệu của Diệu Diệu đến rồi hả?”

Lý Sơ Ảnh có chút bất ngờ khi đột nhiên bị cắt ngang. Cô cảm nhận được vẻ không kiên nhẫn từ giọng điệu của Triệu Lâm.

Hôm nay, cô ngoài muốn trò chuyện với Triệu Lâm về chuyện của Diệu Diệu, thì còn muốn ăn một bữa cơm với Triệu Lâm.

Ăn cơm cũng được, trò chuyện về Diệu Diệu cũng thế, thực tế thì đều chỉ là cái cớ thôi. Cô chính là muốn gặp Triệu Lâm, muốn nhìn thấy anh, muốn nghe giọng nói của anh.


Trong xe trở nên yên tĩnh.

Triệu Lâm cũng nhận ra được là mình thất thố, vẻ mặt vốn không vui dần trở nên dịu lại.

Chuyện này không phải là Lý Sơ Ảnh sai, mà là vấn đề của Tê Nguyên.

Lúc Triệu Lâm đang định mở miệng nói chuyện, thì Lý Sơ Ảnh đã tự mình ổn định cảm xúc trước, dịu dàng nói: “Vâng, tối nay Vương Thánh Thủ sẽ mang dược liệu từ nơi khác về đây,

khi ấy có lẽ sẽ còn làm phiền anh.”

“Ừ, cô cứ yên tâm về chuyện của Diệu Diệu, tôi sẽ xử lý tốt.” Triệu Lâm nhẹ giọng nói.

“Tôi biết” Lý Sơ Ảnh gật đầu.