“Mẹ, về nhà con giải thích với mẹ… ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây trước được không?”, Triệu Lâm đỏ mắt, khẽ nói.

Kiều Phương thấy Triệu Lâm không chịu nói thì tưởng là do chuyện nhà cửa nên họ giận dỗi: “Nam Nam, con đừng giận, con và Lâm Tử quen nhau lâu như vậy, bác đã chọn nhà cho hai đứa rồi.

Nhà rất tốt, rât hợp cho hai đứa ở!”

Kiều Phương còn đang cố gắng lần cuối.

Triệu Lâm và Lữ Nam Nam quen nhau từ thời học sinh tới bây giờ, theo Kiều Phương thấy thì đúng là từ đồng phục tới váy cưới.

Nhưng con dâu mình chọn lại sắp đính hôn với người khác, đổi lại là người khác thì ai mà chịu cho nối.

Lữ Nam Nam nghe Kiều Phương níu giữ thì sắc mặt có chút không nỡ, dù sao thường ngày bà âỳ cũng đổi xử với cô ta không tệ.

Đang lúc cô ta im lặng, một bà thím mặc đồ trắng đi tới.

Đúng là bà cô già trưởng bộ phận điều dưỡng, mợ bà con xa của Vương Vũ – Vương Lệ!


Vương Lệ lãnh đạm hỏi: “Nhà mấy người có nhà ở khu quốc tế Long Thịnh không?

“Đương nhiên là không… giá nhà ở Hưng

Thịnh quá đắt…”, Kiều Phương biến sắc.

Nhà ở quốc tế Hưng Thịnh là khu bất động sản tốt nhất thành phố Trung châu.

Nhà ở đó đêu được trang bị đầy đủ sẵn, là dạng căn hộ lớn, nhỏ nhất cũng có tới bốn phòng ngủ, hơn 150 mét vuông, một mét vuông đã là 25 nghìn tệ rồi.

Nhà như thế thì người thường cày cả đời cũng không mua nổi.

Mà chỗ Kiều Phương chọn có giá không tới 10 nghìn trên một mét vuông.

Vương Lệ lại nói: “Mua không nổi thì lèm bèm gì nữa? Cô gái tốt như Nam Nam mà không xứng có được cái nhà tốt à? Nếu các người không cho được thì bớt níu kéo người ta đi!”

Kiều Phương nghe Vương Lệ nói thế thì nhìn sang Lữ Nam Nam: “Nam Nam, trước không không phải con nói không thèm đế ý chuyện này à? Còn nói con và Lâm Tử ở bên nhau là con đã hạnh phúc rồi, muốn xây dựng một mái ấm êm đềm với nó, sao hiện tại…”

“Bác à, đó là trước kia!”, Lữ Nam Nam quay đầu, giọng nói kiên quyết.

Tới mức này thì sao Kiều Phương còn không hiểu nữa.

Vẻ mặt bà ấy có chút bi thương.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

Triệu Lâm đau lòng nói: “Mẹ, đều đã qua rồi!”

Điều khiến anh khó chịu là chuyện này rõ ràng là việc cá nhân của mình mà lại làm ảnh hưởng tới mẹ.


Từ đó càng khơi lên sự quyết tâm của anh.

Nếu anh có thực lực như Vương Diệu Thăng thì làm gì phải chịu đựng những việc này.

Kiều Phương im lặng, hiện tại bà ấy cũng không muốn ở lại đây, người đã bị Triệu Lâm kéo rời khỏi phòng điều dưỡng.

Vương Lệ nhìn hai người rời đi với ánh mắt khinh miệt rồi nghiêm mặt nói với Lữ Nam Nam: “Nam Nam à, cô sắp thành con dâu nhà họ Vương, tốt nhất là đừng dính dáng với loại người này nữa!”

Nghe Vương Lệ dằn mặt, Lữ Nam Nam vội gật đầu.

“Mợ yên tâm, con đã cắt đứt hoàn toàn với Triệu Lâm rồi, anh Vũ cũng biết mà, chỉ là không biết sao tự dưng hôm nay mẹ Triệu Lâm lại tìm tới đây thôi!”

Lữ Nam Nam cũng sợ nhà họ Vương hiểu lầm.

Dù sao cô ta cũng khó khăn lắm mới thoát khỏi Triệu Lâm đế bám vào Vương Vũ, đây là

tương lai mà cô ta muốn mà xưa không có.

Vương Lệ vui mừng: “ừ, vậy mới đúng, đã chịu gả vào nhà họ Vương thì phải trung thành tuyệt đối, đừng đế tình yêu tình ái làm mở mắt, thứ như Triệu Lâm thì cho cô được cái gì? Chỉ toàn lông gà thôi!”

Lữ Nam Nam vội gật đầu: ‘Vâng, anh Vũ đối xử rất tốt với con, đợi đính hôn xong thì anh âỳ sẽ mua cho con chiếc xe mới, vậy con không cần chen chúc trên phương tiện công cộng với đám nghèo khổ kia nữa!”


“Ha ha, đúng rồi đó, nếu cô gả cho Triệu Lâm kia thì liệu họ có mua xe cho cô không? Đừng có mà mơ!”, Vương Lệ châm biếm.

Lữ Nam Nam lại vội vàng gật đầu.

Chính xác.

Tạm không nói tới việc Triệu Lâm còn chưa thể thành nhân viên trong biên chế.

Dù anh có thành nhân viên chính thức thì chắc cũng phải làm việc 10 năm mới lên được chức chủ nhiệm, lúc đó mới được xét phân nhà, phân xe.

10 năm!

Lữ Nam Nam rũ mắt, hiện tại là 10 năm tốt đẹp nhất trong đời cô ta.

Vậy sao có thể theo Triệu Lâm chịu khố chứ?

Lữ Nam Nam nghĩ như thế thì chút áy náy đối với Kiều Phương và Triệu Lâm cũng tan thành mâv khói.