- Lê thủ trưởng trấn, bổn soái còn có gia quyến hồi kinh. Dọc đường xa xôi hiểm trở, ngài có thể giúp ta chuẩn bị một cổ xe ngựa thật êm, thật tốt cho nương tử của bổn soái thuận tiện lên đường có được hay không?

Lê Hữu Hào đổ mồ hôi hột. Lão cúi đầu sát đất, không dám nhìn thẳng Anh Ngọc nhưng vẫn cao giọng oang oang nói:

- Dạ bẩm, Trấn Ninh này nhờ hồng phúc của Mạnh đại soái. Từ nay tránh được họa chiến tranh. Thật sự ngàn vạn đội ơn ngài!...Hạ quan được Mạnh đại soái xem trọng, nhất định sẽ tận lực!

Anh Ngọc bĩu môi khinh thường. Lão già này cũng nịnh quá! Nàng chỉ cần có một cổ xe ngựa. Cái gì mà sẽ tận lực? Không lẽ Trấn Ninh này nghèo đến mức muốn tìm một cổ xe ngựa cũng không ra?

Đến sáng hôm sau, một cổ xe ngựa cực kì lộng lẫy dừng trước dịch quán. Anh Ngọc đỡ Mộng Khuê lên xe ngựa, còn cẩn thận xem xét, sắp đặt trên xe thật tốt cho nàng. Lúc sờ đến góc trong cùng của xe ngựa, nàng liền phát hiện ra có một chiếc rương to. Anh Ngọc mở rương ra liền giật mình, trợn tròn mắt. Một rương đầy bạc nén, xem ra cũng khoảng ba ngàn lạng bạc ròng. Anh Ngọc nhìn xuống lão già Lê Hữu Hào rồi khẽ lắc đầu. Hèn chi lão ta nói sẽ tận lực. Hóa ra không phải tận lực vì cổ xe ngựa, mà phải tận lực vơ vét để gom được cho nàng rương bạc nén này. Anh Ngọc buồn cười. Không nghị đến mình thực lòng chỉ xin có một cổ xe ngựa vậy mà thành ra là một tham quan vòi vĩnh đòi hối lộ của quan địa phương sao? Chẳng trách sao từ trong quân đến người dân Trấn Ninh đều không thích nàng. Thì ra hình tượng của nàng xấu đến như vậy sao? Anh Ngọc nghĩ nghĩ, sau đó vác cả rương bạc ra, đứng trên xe ngựa hướng ra toàn dân chúng của Trấn Ninh nói to:

- Bổn soái phụng lệnh triều đình đưa quân đi chinh phạt Phồn An. Lần này thắng lợi trở về, phần nhiều cũng nhờ dân chúng của Trấn Ninh nhiệt tình hỗ trợ. Bổn soái nghĩ đến dân chúng của Trấn Ninh cũng gặp nhiều khó khăn do bị chiến tranh của Phồn An thời gian qua ảnh hưởng. Cho nên, ta nhân thỉnh tấu với triều đình, xin được ba ngàn lạng bạc. Tại đây, ta giao cho Lê thủ trấn đại nhân ban phát cho toàn dân của Trấn Ninh. Tất cả mọi người đều có phần!

Dân chúng nghe được triều đình phát bạc, đều vui mừng tung hô vang dội. Anh Ngọc giao lại rương bạc cho Lê Hữu Hào trước sự kinh ngạc của lão rồi trở lại, leo lên xe ngựa muốn ngồi cùng với Mộng Khuê. Phạm Nghị biết ý, liền nhích ngựa đến nói:

- Bẩm chủ soái! Xin thỉnh ngài trở lại ngựa! Ngài thân là chủ soái của đại quân. Nếu ngài lại ngồi trong xe ngựa, thật là không hợp với lẽ thường. Thỉnh chủ soái lên ngựa để đại quân xuất phát!

Anh Ngọc chán ghét hừ ra một tiếng rồi hậm hực quay lại ngựa. Ngồi trên ngựa thật ra cũng không sao nhưng bỏ lại mình Mộng Khuê trên xe ngựa, trong khi nàng một khắc cũng không muốn rời mỹ nhân kia! Đường về kinh càng lúc càng gần, thật lòng không thể không nao núng. Về đến kinh thành rồi, ai biết được biến cố gì sẽ xảy ra? Anh Ngọc nghĩ nghĩ, sau đó nhắm mắt lăn từ trên ngựa xuống. Phạm Nghị và đại quân thấy đại soái ngã ngựa, hoảng sợ vội dừng lại đỡ nàng lên xe ngựa. Dù sao thì...an toàn của đại soái mới là quan trọng nhất.

Anh Ngọc được lên xe ngựa, kéo rèm che liền nhoẽn miệng cười với Mộng Khuê. Mộng Khuê biết nàng ngã ngựa là cố tình. Vừa thương vừa giận mới hờn dỗi quay mặt đi không thèm nhìn đến Anh Ngọc. Anh Ngọc lại lì lợm, càng là mặt dày không biết ngượng, mặc cho Mộng Khuê không để ý nàng, nàng vẫn lần tới, ôm, rồi hôn sau đó lại còn cắn nàng. Mộng Khuê bị quấy rầy, không thể không chịu được, phải quay lại trừng mắt với cái tên không biết xấu hổ kia. Vậy mà tên kia còn đắc ý, thấy nàng trừng mình còn quá đáng hơn, ngay trên xe ngựa, phía ngoài còn có một phu xe là nam nhân nàng lại ngang nhiên ôm hôn, còn đặt Mộng Khuê nằm xuống bên dưới mình. Mộng Khuê hoảng sợ, không dám lên tiếng nhưng dùng ánh mắt đe dọa, ngăn cản hành động quá phận xấu xa kia. Anh Ngọc cũng không làm gì, chỉ là ôm nàng, hôn hôn một lúc rồi nằm xuống bên cạnh nàng. Nghĩ đến đường về kinh càng lúc càng gần, những chuyện sắp tới lại càng lúc càng không thể tính đoán được. Nàng thở dài, gác tay lên trán cảm thán nói:

- Ta ước gì đoạn đường này đi mãi không dừng. Mộng Khuê! Ta thật sự rất lo sợ. Nếu như chúng ta bị cách trở. Nàng phải hứa với ta tuyệt đối không rời bỏ ta. Không được buông tay ta có biết không?

Mộng Khuê xúc động, đan tay vào tay nàng nói:

- Thiếp hứa với người. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, thiếp cũng sẽ cùng người đối mặt. Tuyệt không rời bỏ, tuyệt không phụ người!

Anh Ngọc quay qua, hôn nhẹ lên trán Mộng Khuê, trong lòng thầm khấn: "Ông trời, con cầu xin người xin đừng chia cắt chúng con. Nếu không thể ở bên Mộng Khuê, con không biết mình phải vượt qua như thế nào?"

- -----------------

Trong chính điện của Phổ Minh tự trong kinh thành, Mạnh phu nhân cùng Yến Nhi và Diễm Yên đang thành kính lễ phật. Cả ba người ba tâm tư khác nhau nhưng đều là một bộ dạng thành tâm, tha thiết cầu khẩn xin bình an phước thọ cho cùng một người. Mạnh phu nhân ngước mặt nhìn lên tượng phật, tay chắp trước ngực, thành khẩn khấn nguyện xong, bà mới quay sang nhìn Yến Nhi và Diễm Yên. Hai nữ nhi này, người là nghĩa nữ bà tín yêu nhất, người là con dâu tương lai của bà. Hai nàng này cũng giống như bà, một lòng một dạ thành tâm cầu nguyện cho nhi tử Mạnh Kì Phong của bà. Nhìn thái độ thành tâm, kính cẩn của hai nàng, Mạnh phu nhân cũng lấy làm an ủi. Nhi tử của bà phận khổ nhưng phước phần không kém tí nào. Trải qua bao nhiêu phong ba, thân tàn ma dại vẫn còn có một vị cô nương tốt không màng không ngại nguyện phó thác cùng y. Mạnh phu nhân nhìn Diễm Yên, ánh mắt thập phần yêu thương. Nàng vốn là một tiểu thư bướng bĩnh ngang ngạnh, vậy mà vì Kì Phong nàng ngay cả sinh mạng cũng bỏ mặc liều mình hộ mệnh cho y. Mạnh phu nhân là người trọng tình trọng nghĩa, ân tình này nếu Kì Phong không đền đáp xứng đáng cho Diễm Yên, bà nhất định phải ra mặt ép y phải thật tốt đối đãi để bồi đắp lại Nguyễn gia và Diễm Yên.

Yến Nhi nhìn thấy ánh mắt của nghĩa mẫu mình nhìn Diễm Yên có phần xem trọng hơn trước, nàng liền tỏ ra rất khó chịu. Nguyễn cửu tiểu thư này ngày trước làm khó đại ca Kì Phong thế nào, hành hạ y khổ sở ra sao nghĩa mẫu thế mà lại mau quên quá? Thấy Mạnh phu nhân đang nhóm người muốn đứng dậy, Diễm Yên đang quì bên phải bà, vội nhóm dậy định đỡ bà đứng lên. Yến Nhi ở bên trái Mạnh Phu nhân thấy vậy chạy qua, xen vào giữa Diễm Yên nâng Mạnh Phu nhân đứng dậy, nói:

- Nghĩa mẫu, để Yến Nhi đưa người ra hậu viên nghỉ ngơi một lúc. Đợi lúc nữa, sư trụ trì đến tụng kinh Kim Cang, chúng ta lại vào đọc một thời kinh, cầu phúc cho đại ca!

Mạnh phu nhân làm sao không nhìn ra ý tứ của Yến Nhi là không thích bà thân cận với Diễm Yên. Bà không biểu lộ gì, chỉ điềm nhiên vỗ cánh tay Yến Nhi nói:

- Yến nhi, không cần đỡ ta. Con sang đỡ giúp Diễm Yên kia! Nàng ấy bị thương lành lại chưa lâu, cử động bất tiện. Sau này, Diễm Yên sẽ chính là thê tử của đại ca con, là đại tẩu của con. Con và nàng cũng nên thân thiết một chút!

Yến Nhi cúi đầu không nói gì. Diễm Yên cũng nhận ra thái độ của Yến Nhi. Nàng khẽ mỉm cười, đứng dậy đến trước Mạnh phu nhân và Yến Nhi nói:

- Bá mẫu đừng lo, Diễm Yên không sao rồi. Con bây giờ so với trước kia, đã hoàn toàn khỏe lại.

Yến Nhi vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ buông một câu giễu cợt:

- Chỉ mong cửu tiểu thư khỏe lại rồi sẽ không lại đại phát cuồng lực, vung roi đánh người.

Diễm Yên biết tiểu cô nương này là oán hận nàng trước đây quá đáng với Mạnh Kì Phong. Diễm Yên cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng dậy nắm tay Yến Nhi nói:

- Muội yên tâm. Từ khi ta nhận thức được Kì Phong trong lòng ta quan trọng thế nào, ta cũng rất hối hận về sự bướng bỉnh trước đây của mình. Ta hứa với muội, từ nay về sau sẽ thật tốt đối với đại ca của muội. Cũng như sẽ thật hòa thuận cùng đại ca muội và muội hiếu thảo...hiếu thảo với bá mẫu!

Mạnh phu nhân nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Diễm Yên khi nhắc đến nhi tử của bà. Bà khẽ mỉm cười, nắm tay nàng vỗ về:

- Kì Phong cũng sắp trở về. Đợi đến ba tháng nữa cũng đến ngày đại hôn của các con. Diễm Yên, con có thể như Kì Phong gọi ta là mẫu thân đi!

Diễm Yên bị bà đoán được hết tâm ý, nàng thẹn quá chỉ có thể cúi mặt dạ nhỏ một tiếng.

Trong khi mọi người đang cười nói vui vẻ, đột nhiên bị kinh động vì một tiếng gọi thật to, gấp gáp từ bên ngoài:

- Kì Phong! Đứng lại! Ngươi đứng lại!

Diễm Yên và Yến Nhi trước kinh ngạc sau cũng nôn nóng, dìu Mạnh phu nhân bước ra ngoài xem thử. Trước sân chùa, có bốn ni cô đang bộ hành tiến vào khuôn viên chùa. Phía sau lại có một nam nhân trạc khoảng ba mươi tuổi, mặt mũi vô cùng khôi ngô tuấn tú, khí khái bất phàm mà lại gấp gáp đuổi theo các ni cô.

Các ni cô dừng bước. Đợi cho nam nhân kia đuổi đến, đối mặt với y. Một ni cô bước ra nói:

- A di đà Phật! Vị thí chủ, ngài vừa rồi là gọi chúng bần ni? Xin thứ lỗi, chúng tôi ở đây đều ni cô, không có ai tên gọi là Kì Phong như lời của ngài.

Thật sự là không nghe lầm, kẻ đó gọi tên Kì Phong? Diễm Yên hiếu kì nhìn về vị nam nhân tuấn lãm vô cùng kia. Nàng thật không ngờ trên đời lại có nam tử khôi ngô đến như vậy! Người kia xem ra còn tuấn tú hơn cả Kì Phong của nàng. Thế nhưng hắn gọi Kì Phong, hắn là quen biết với Kì Phong sao?

Nam nhân kia bước lên đứng trước bốn vị ni cô, nhìn chằm chằm vào vị ni cô đứng thứ ba, nhìn đến mức vị ni cô kia ngượng ngùng, khó chịu cúi đầu xuống. Vị nị cô đứng hàng đầu khẽ nhíu mày nói:

- A di đà phật! Thí chủ! Ở đây là cửa phật thanh tịnh. Chúng bần ni đều là nữ tu đã xuất gia rất lâu. Không thể là người quen với thí chủ. Xin ngài mạn phép,cho chúng tôi được lui!

Bốn vị ni cô chắp tay vái lạy về phía nam nhân kia rồi xoay bước đi. Lúc đi ngang qua đám người Mạnh Phu nhân và Diễm Yên. Mạnh phu nhân cũng theo tầm mắt của nam nhân kia nhìn về vị ni cô đứng thứ ba. Cả bà và Diễm Yên đều cùng lúc kinh ngạc. Các vị ni cô cũng chắp tay vái bà và hai vị nữ thí chủ rồi đi vào bên trong chùa. Mạnh phu nhân nhìn sang Diễm Yên, cười nhẹ nói:

- Quả thật trên đời nhiều chuyện trùng hợp. Vị sư cô đó thoạt nhìn cũng giống Kì Phong đến sáu phần. Nếu không phải nữ nhân, lại thêm độ tuổi cũng khác, xem ra cũng thực giống.

Nam nhân kia nghe Mạnh phu nhân nói liền nhìn sang. Vừa nhìn thấy Mạnh phu nhân cùng Diễm Yên, nam nhân ấy liền trợn mắt kinh ngạc. Nhưng sau đó nhanh chóng bước lên, bày ra vẻ mặt tươi cười thân thiện nói:

- Ngài đây có phải là Mạnh phu nhân, phu nhân của thái y Mạnh Hiếu Khang, thân mẫu của đương triều quận công Mạnh Kì Phong?

Mạnh phu nhân cười nhẹ, thản nhiên đáp:

- Không dám! Vừa rồi nghe công tử gọi to tên Kì Phong. Công tử lại nhận biết nô gia. Ngài hẳn là người quen của Kì Phong nhà ta?

Nam nhân mỉm cười, chắp tay nói:

- Thật ra không chỉ có quen biết. Ta và Mạnh Kì Phong...mà phải nói ta và hắn là quan hệ biểu huynh đệ. Ta là cháu họ bên ngoại của Mạnh thái y, gọi Mạnh thái y là biểu thúc. Họ Trần, tên Anh, xin được ra mặt biểu thẩm!

Mạnh phu nhân nhìn một lượt nam nhân tên Trần Anh đó. Người này khí độ hơn người, bộ dạng tuấn mỹ, phong thái hiên ngang lẫm lẫm thật không giống phường lừa gạt xảo trá. Nhưng y nhận là họ hàng, gọi bà là biểu thẩm, trong khi bà vốn không chút nhận thức nào về người này. Hơn nữa, bà biết Mạnh thái y vốn không có nhiều họ hàng. Kẻ này thật ra đến cùng là người như thế nào đây?

Trần Anh nhìn ra sự ái ngại trong tia mắt của Mạnh phu nhân. Gã cười nhẹ, bước đến gần Mạnh phu nhân nói:

- Biểu thẩm, phụ thân của Trần Anh là Trần Chiếu. Nội tổ mẫu của ta cùng với mẫu thân của biểu thúc Mạnh Hiếu Khang vốn là thân tỉ muội. Cho nên Trần Anh gọi ngài ấy là biểu thúc. Quan hệ có hơi xa, nhưng đích thật là họ hàng. Điệt nhi và Kì Phong biểu đệ trước đã từng gặp qua vài lần. Đệ ấy có thể nhận thức điệt nhi, tuyệt đối không phải lừa gạt!

Mạnh phu nhân thấy kẻ này nói thẳng suy nghĩ trong lòng bà. Bà cũng thấy ngại. Quả thật bà đã có lòng nghi ngờ y nhưng y đã nói như vậy, bà cũng không biết nói sao nên gượng cười nói:

- Thì ra là vậy! Trần Anh hiền điệt nay cũng ở tại kinh thành sao?

Trần Anh mỉm cười đáp:

- Hồi biểu thẩm, Trần Anh có mở một tửu lầu ở thành Tây. Nhân đây, điệt nhi mạn phép mời biểu thẩm cùng hai vị...

Nhìn sang Diễm Yên, Trần Anh ánh mắt thâm sâu dò xét hỏi:

- Vị đây hẳn là đệ muội tương lai, vang danh kì nữ dung mạo vô song Nguyễn Diễm Yên của Nguyễn tướng quân phủ đây chăng?

Diễm Yên bị Trần Anh xưng tán, nàng ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu khẽ đáp:

- Không dám! Trần công tử quá lời! Diễm Yên chỉ là nữ lưu vô danh! Không xứng với hai từ kì nữ. Càng là không thể gọi là vô song!

Yến Nhi nghe Trần Anh khen ngợi Diễm Yên, nàng cũng không thoải mái, càng là thấy ghét cả vị biểu ca từ trên trời rơi xuống này. Nàng sợ nếu Mạnh phu nhân nhận lời đi cùng với Trần Anh, chỉ sợ càng đi lâu, càng phải nghe thêm nhiều lời không vừa ý. Nàng liền lay nhẹ Mạnh phu nhân, nói nhỏ với bà:

- Nghĩa mẫu, chẳng phải hôm nay chúng ta còn phải tụng thêm thời kinh cầu an cho đại ca sao. Hay là hẹn lại với vị Trần biểu ca này khi khác đến tửu quán của huynh ấy được không?

Mạnh phu nhân cũng có ý này. Dù Yến Nhi không lên tiếng, bà cũng không định sẽ đi cùng một người mới nhận thức như Trần Anh nên liền mở miệng từ chối:

- Thịnh tình của hiền điệt ta rất cảm kích. Nhưng hôm nay, thật không tiện. Ta cùng hai nữ nhi này phải ở lại trai giới một ngày ở tự viện, cầu nguyện bình an cho Kì Phong hiện vẫn đang ở chiến trường. Phần tâm ý này của hiền điệt, xin đợi đến khi Phong nhi của ta hồi kinh, sẽ thỉnh hiền điệt đến phủ quận công hội ngộ một chuyến.

Trần Anh nghe Mạnh phu nhân từ chối, y nhìn vào trong tự viện chợt nảy ra một ý định, liền nói:

- Bẩm biểu thẩm, Trần Anh từ nhỏ cũng rất kính tin Phật đạo. Nhân đây, Trần Anh cũng xin được theo người cùng ở lại tự viện một ngày, cầu phúc cho biểu đệ sớm ngày khải hoàn trở về.

Mạnh phu nhân cùng Yến Nhi đều rất kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng, Diễm Yên nghe vậy, liền mở miệng trước:

- Trần công tử, huynh là nam nhân. Ở đây là am tự của nữ tu. Huynh có thể đến viếng nhưng không thể ở lại.

Diễm Yên nói xong, nhìn Trần Anh khẽ mỉm cười. Nàng đối với vị biểu ca miệng lưỡi ngọt xớt, quả thật cũng rất có thiện cảm.

Trần Anh nhìn Diễm Yên, rồi lại nhìn sang Mạnh phu nhân và Yến Nhi, y cười nói:

- Nếu vậy, Trần Anh xin đành phải xuống núi trước. Biểu thẩm, hai vị hiền muội, hẹn ngày tái ngộ!

Mạnh phu nhân và Yến Nhi cũng khẽ đáp lời. Diễm Yên cũng gật đầu bái tạ Trần Anh. Trần Anh vừa quay đầu đi bỗng có một vị lão nhân từ bên ngoài cổng chùa chạy vào, hối hả nói to:

- Công tử! Công tử ơi! Về đến rồi! Đại quân chinh phạt Phồn An của Mạnh quận công đã hồi kinh rồi, sắp đến kinh thành rồi!

Trần Anh cả mừng, vừa chạy đến đỡ vị lão nhân đang thở hồng hộc kia, vừa hỏi lại:

- Ngươi nói sao? Mạnh quận công khải hoàn trở về rồi sao?

Lão nhân kia vừa thở vừa ôm ngực, gật gật đầu. Cả Mạnh phu nhân, Diễm Yên và Yến Nhi đều kinh hỉ, chạy đến trước mặt Trần Anh và lão nhân kia hỏi lại:

- Hiền điệt, các người đang nói là Mạnh Kì Phong, nhi tử của ta hồi kinh rồi sao?

Trần Anh gật đầu, mặt mày hớn hở cười nói:

- Là thật đó biểu thẩm. Kì Phong biểu đệ thật đã trở về. Đệ ấy đã khải hoàn trở về! Sắp về đến kinh thành rồi.

Mạnh phu nhân mừng đến rơi nước mắt. Bà chắp tay lên ngực vái tạ trời phật một phen sau đó nắm tay Diễm Yên và Yến Nhi, nói:

- Đi, chúng ta mau xuống núi nghênh đón Phong nhi!

Trong điện Cần Chính, Lê Duy Minh nghe Lữ Vệ báo lại chuyện Mạnh Kì Phong đã hồi kinh, sắp vào đến kinh thành. Lê Duy Minh nghe xong, không tỏ thái độ gì cả. Hắn buông quyển tấu sớ trên tay, nhếch môi hỏi:

- Mạnh Kì Phong thật sự tìm được Đinh Mộng Khuê còn đưa về kinh sao?

Lữ Vệ nịnh bợ nói:

- Dạ bẩm, đúng như vậy! Hoàng thượng, bây giờ cả nước đều tán tụng chuyện tình của Mạnh quận công và Đinh Mộng Khuê ấy. Xem quận công ngài ấy là tình thánh. Còn dệt ra bao nhiêu giai thoại, sáng tác tình khúc, diễn thành tuồng hát. Hoàng thượng, Mạnh quận công bây giờ nổi tiếng không thua gì Lương Sơn Bá truyền kì.

Lê Duy Minh cười như không cười, rút ra một quyển tấu sớ khác, lãng sang chuyện khác hỏi:

- Phía Cát Vương dạo này có động tĩnh gì không?

Lữ Vệ khẽ đáp:

- Dạ bẩm, Cát Vương mấy ngày nay vẫn như vậy. Ngoài việc ra ngoài chơi đùa cũng chỉ là cùng đám bằng hữu vào kĩ viện, tửu lâu uống rượu. Ngài ấy không có gì khác lạ!

Lê Duy Minh gật đầu, đưa một đạo thánh chỉ cho Lữ Vệ nói:

- Ngươi đi sắp xếp cho đệ ấy theo đoàn sứ tiết mang lễ đến Bắc triều tiến cống. Ngươi nhớ, sắp xếp cho thật tốt!

Lê Duy Minh nói câu này, trong ánh mắt ngập tràn sự quyết tuyệt cùng lạnh lùng. Lữ Vệ tiếp nhận thánh chỉ, ánh mắt cụp xuống, khẽ run run đáp:

- Dạ, thần tuân chỉ!