Vòng xoáy mãnh liệt bên trong còn chưa kịp bộc phát, một khí tức kinh khủng còn hơn thế nữa đột nhiên phóng đại mà chèn ép.

Thông đạo nhỏ bé vừa bị khí tức đầu tiên làm cho quay cuồng, nay lại bị thứ đến sau nghiền ép mà thần hồn đảo điên.

Duệ Tuân bị liên tiếp mãnh liệt bủa vây, thân thể bủn rủn liền loạng choạng ngã khỏi người Hắc Thiềm.

Cố gắng mãi mới lết được đến bên vách đá, kinh dị nhìn vào bên trong.

Rốt cuộc trong đó đang diễn ra cái quái gì mà kinh khủng tới vậy.
Đột nhiên, giữa những khí tức kh ủng bố đang kịch liệt giao tranh, chợt có tiếng rít gào càng thêm kinh thế.

Duệ Tuân mắt mở lớn, sợ hãi nhìn tràng cảnh khó mà tưởng tượng nổi đang diễn ra trước mắt mình.
Những con cóc đen kia theo tiếng rít gào bỗng dưng khựng lại.

Rồi...nổ tung.

Tất cả đám cóc ấy không chừa lấy một con cứ thế nổ tung hết thảy.

Tiếng máu thịt bầy nhầy nổ vang hoà cùng cảnh tượng tung toé, tựa như pháo hoa nở giữa đêm đen, bung toả cực kì yêu dị, tạo ra thứ hương tiêu kinh khủng, kết thành độc vụ đen ngòm ngập kín thông đạo tối tăm.
Rồi khí tức kinh khủng kia có biến hoá.

Tầng độc vụ đen ngòm theo đó dị động, giống như khói toả, điên cuồng kéo về hang đá bên trong.
Duệ Tuân nhìn độc vụ mà hít thở loạn nhịp, để đám sương ấy bao trùm thì chỉ có chết.

Cơ thể đang run rẩy lấy hết dũng khí ít ỏi còn lại, men theo thông đạo lao thẳng vào trong hang đá.
Chân chạy cật lực, chẳng hiểu sao lúc này cái lực hút kì dị ban đầu kia lại không còn hiện hữu, làm Duệ Tuân chỉ có thể tự thân hớt hải mà lao vào.
Vừa vào đến bên trong, cái tràng cảnh khủng khiếp khi trước đã chẳng còn, nay thay bằng một vòng xoáy kì dị giữa không trung, bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy hai cái luân xa hoàng sắc điên cuồng xoay tròn, đang kịch liệt giao tranh với con rắn to lớn.

Thật ra cũng khủng khiếp chẳng khác gì.
Kim Đắc lúc này vậy mà tử chiến với Thông Thiên Ma Xà.

Thậm chí còn chiếm chút thượng phong.
Cả người Kim Đắc kim quang chói mắt, để trần thân trên, khải giáp chẳng biết đã biến tan từ lúc nào.

Kim quang kia không phải do cơ thể Kim Đắc toả sáng, nó đến từ từng tầng trận văn dày đặc luân chuyển liên tục khắp thân thể của gã.


Duệ Tuân vừa nhìn lòng liền chết lặng.

Ban nãy còn có chút niềm tin về khả năng sống sót ít ỏi của Kim Đắc.

Nhưng đã đến nước này rồi thì không thể.

Gã thanh niên ấy lại biến mình thành một cái linh thạch, kích phát mắt trận quan trọng nhất của Triệu Dương Liệt Hoả Trận.

Chỉ chốc lát nữa thôi, cùng với hai mắt trận bên trên liên kết, cả cái Dạ Trạch này có lẽ chỉ còn là dĩ vãng.

Và tất nhiên, nếu không có cái kì tích gì, Duệ Tuân cũng sẽ giống người thanh niên nhiệt huyết này, oanh liệt mà chết đi.

Chỉ là, cái chết của Duệ Tuân nào có oanh liệt, thực ra còn mang đầy tội lỗi.
Vấn Thiên lúc này gương mặt chăm chú, nhìn vòng xoáy đang di động kich liệt kia không dời.

Quả thật là Kim Cương Diệt Ma Luân, bất quá, cũng không khủng khiếp như của Kim Luân Đấu Thần năm đó.

Mặc dù Kim Luân Đấu Thần khi ấy cũng chỉ là Thiên cảnh, nhưng cái cảnh tượng kia kinh khủng hơn nhiều lắm.

Có điều, thứ sức mạnh một chiêu khi đó là kết tinh của bao kẻ tử tu, khác xa là điều dễ hiểu.
Vấn Thiên có điều xúc động.

Hồi ức về Minh Luân Tông đã ăn sâu vào tiềm thức của hắn qua bao giấc mơ đoạ đầy, cứ ngỡ như sẽ chẳng còn có thể trông thấy ở thực tại.

Nhưng hiện tại nhìn thấy bóng dáng năm xưa, quả thực cảm khái, cũng đầy chua xót.

Bởi kẻ dụng Luân xa...lại sắp sửa hi sinh rồi.
Mắt thấy có người xông vào, cả Kim Đắc cùng Thôn Thiên Ma Xà đảo mắt nhìn qua.

Nhìn thấy Duệ Tuân, gương mặt đầy nóng vội của Kim Đắc càng thêm ngưng trọng, hét lớn:
- Sao còn chưa đi?
Duệ Tuân nghe thấy mà chỉ biết cười khổ, hắn là rời đi không được mà.

Bỗng nhận ra điều đã từng hiện hữu, liếc nhìn sang.

Sự hờ hững mang đầy khinh miệt.
Lại là ánh mắt ấy.
Sợ hãi bản năng đột nhiên trỗi dậy, Duệ Tuân đứng chôn chân, ánh mắt vậy mà không né tránh, cứ như cái vẻ hờ hững khinh miệt trong đôi mắt xanh lục kia là thứ hắn xứng đáng phải nhận.
- Còn đứng đấy! Sau lưng kìa!
Kim Đắc lại một lần nữa hét lớn.
Duệ Tuân giật mình, thoát khỏi run sợ, nhận ra thứ nguy hiểm sau lưng, dù bị không gian dị dạng ảnh hưởng, may mà vẫn có thể xoay mình lao đến một góc hang.
Thân vừa thoát khỏi, phía cửa hang, một đoàn độc vụ đen ngòm theo một đường kì dị kéo thẳng về phía Thôn Thiên Ma Xà.

Cái miệng đầy răng sắc nhọn mở lớn, đoàn độc vụ như điên dại lao thẳng đến.

Màu da tím nhợt nhạt của Thôn Thiên Ma Xà dần trở nên đậm đặc, những vết thương sâu hoắm nơi thân thể bằng mắt thường cũng có thể thấy đang hồi phục nhanh chóng, khí tức đang bất ổn ngày càng thêm thịnh.
Vòng xoáy hoàng sắc kia từ nãy tới giờ chỉ có thể dây dưa, cũng không thể chân chính thương tổn ma xà, lúc này lại gần như mất tất cả ưu thế, có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.
Đến lúc này, tử cục đã định.

Nhưng vẻ mặt Kim Đắc cũng chẳng có gì là sợ hãi.

Hắn bỗng dưng cười một cái.
Thôn Thiên Ma Xà không hiểu, đôi mắt xanh lục càng thêm dữ tợn, cái miệng lớn ngoác ra, độc đạn lại tụ.
Bùm một tiếng, vòng xoáy kia biến tan.

Chỉ là, kim quang trên người thanh niên kia vẫn sáng, càng ngày càng chói mắt, cuối cùng nó sáng đến chí cực, cả toà động thiên chan chứa thứ ánh sáng diệu kì.
Duệ Tuân mắt đỏ sọng đứng ở một góc.

Trận pháp kích phát được rồi! Hắn cùng Kim Đắc và cả con rắn kia nữa, chết được rồi!
Duệ Tuân thở lấy một hơi dài, cười một cái, đúng hơn là khổ đau cười một cái.

Hắn vô dụng thật mà!
Mắt Duệ Tuân nhắm chặt, lệ tuôn, đợi chờ kết thúc.

Một cái kết thúc không cam lòng.
Bỗng hắn cảm thấy có cái gì đang phóng nhanh tới người mình, hắn định tránh nhưng lại thôi.

Dù là cái gì, vẫn đều là chết.
Thứ kia đến, cũng chẳng có cái gì nguy hiểm, bởi nó chỉ là một lá phù, một lá phù mang theo lực lượng cường đại đến kinh người.

- Khi bước tới thế gian này, dù là ai, cũng đều là tương lai! Nhưng sống được, mới chân chính là tương lai.

Người giống như ta, không sống được, người như đệ, cũng sống không được.

Ích kỉ một tí, có lẽ mới sống được!
Bên tai Duệ Tuân vang lên thanh âm trầm ấm của Kim Đắc.
Duệ Tuân trầm lặng lắng nghe rồi...khóc lớn.

Kim quang kia chói loà, mắt không thể mở, miệng đã cứng đờ, cũng không thể cất lời, không gian đứt đoạn, đã chẳng thể truyền âm.

Chỉ có thể bất lực cảm nhận vòng sáng quanh thân đang chật vật chống trọi thứ sức mạnh hủy diệt vừa ập tới.
Giữa không gian u ám phía trên Dạ Trạch, ba cột sáng phóng lên từ ba nơi hội tụ tại một điểm, một hoả cầu khổng lồ chậm rãi hình thành, rồi bắt đầu phình to.

Hoả cầu nóng rực, như cái tiểu thái dương ngự tại nơi tăm tối, cả Dạ Trạch được bao phủ một thứ khí tức kinh khủng mang theo ánh sáng đỏ rực kiều diễm.
Hoả cầu kia cứ to dần cho đến khi bao phủ hoàn toàn Dạ Trạch.

Cũng chẳng báo trước điều gì, một cái hoả trụ kh ủng bố, khí tức hủy diệt quấn quanh đột ngột từ hoả cầu phóng thẳng xuống Dạ Trạch lúc này đang sôi trào mãnh liệt.

Chẳng mấy chốc, Dạ Trạch đã chìm trong hoả diễm kinh người.

Hoả trụ kia đi đến đâu, nơi đấy biến tan chẳng còn hình thái, cả toà cự thạch theo đó mà ngả nghiêng.
Duệ Tuân bên tai bị tiếng nổ vang làm cho thất kinh, thân thể bị cỗ lực lượng từ hoả trụ chấn cho nằm rạp.

Cảm nhận bản thân chỉ vì bị dư âm mà rũ rượi, hắn chỉ biết bất lực mà chống đỡ.

Cũng không phải là bản thân hắn chống đỡ, mà vòng sáng cứng cỏi kia đang cật lực cứu hắn một mạng.

Cái mạng mà Kim Đắc chắt chiu cho hắn.
Hắn xứng đáng sao? Để hắn sống làm gì?
Vấn Thiên kinh hãi nhìn tràng cảnh khủng khiếp đang diễn ra trước mắt mình.

Một cái đại trận công kích, uy năng khủng khiếp thế này ư? Thậm chí đây cũng chưa hẳn là đại trận chân chính.

Sức mạnh của tu hành giả, hắn vậy mà vẫn chỉ là biết chút thô sơ.
Rồi Vấn Thiên nhìn đến thân ảnh đang rũ rượi trong màn sáng.

Thế gian này thật sự có nhiều người yêu thương gã lắm, giống như Vấn Thiên hắn vậy.
Bên tai Duệ Tuân dù đã bị chấn cho sắp hỏng, vẫn có thể nghe thấy thanh âm gầm rú đáng thương của Thôn Thiên Ma Xà.

Mặt đất rung động, không chỉ bởi hoả trụ kia thiêu đốt, mà còn bởi con rắn kia rẫy loạn cùng điên cuồng phóng đạn khắp nơi.
Vòng sáng của Duệ Tuân lúc này đã tới cực hạn, những vết rạn nứt bắt đầu hiện hữu, quang mang nơi lá phù trước ngực dần ảm đạm.


Duệ Tuân biết, phù tán là hắn vong.
Duệ Tuân cười cay đắng, hắn rốt cuộc vẫn chết, vẫn là phụ lòng kẻ quan tâm.
Vòng sáng kia rạn nứt đến cực hạn, hoả cầu nơi thiên không vẫn chưa đình chỉ công kích.

Chỉ cần vòng sáng kia tan vỡ, nơi đây sẽ chẳng còn kẻ thất bại nào nữa.

Cuối cùng vòng sáng kia cũng không chống đỡ nổi, vật vã mà vỡ tan.

Duệ Tuân cảm nhận được nhiệt lượng nóng bừng cùng khí tức kinh khủng phủ tới, nhắm mắt chờ chết.
Giữa màn lửa, chợt có một bóng mộc kiếm bé nhỏ mang theo tầng lam quang cũng bé nhỏ như thế, lao thẳng trong đó.

Chẳng mấy chốc bóng kiếm đó đến được chỗ Duệ Tuân, nó khựng lại, một vòng lam quang còn cứng cỏi hơn màn sáng ban nãy đột nhiên hiện ra bao lấy kẻ đang chờ chết.
Duệ Tuân bỗng nhận ra thứ bản thân gắn bó cùng quen thuộc, bất chấp hoả trụ chói chang, mở mắt nhìn đến.

Thấy thanh mộc kiếm trước mặt, hắn bỗng cười rồi lại khóc lớn.
Sư phụ! Nhưng mà, mộc kiếm nơi đây, sư phụ hắn cũng đã vẫn lạc rồi!
Chẳng đợi nước mắt kẻ kia bởi vì nhiệt năng mà tan biến, mộc kiếm đâm thẳng vào cánh tay đang buông thõng của Duệ Tuân, rồi nhanh chóng mang gã thanh niên cùng vòng sáng lao về một hướng.
Duệ Tuân bị cảnh tượng đột ngột ấy làm cho tỉnh táo trở lại, nhìn đến.
Xung quanh vẫn là hoả diễm bức người.

Bỗng trước mắt cảm nhận được thứ từng quen biết, tuyền qua mà hắn từng nghi hoặc xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc này, xoáy nước chẳng còn, nhưng hiện hữu lại là một mặt băng cứng rắn, hoả diễm kinh khủng như vậy lại không thể nào làm nó tan ra.
Mộc kiếm tăng tốc, kéo cả người Duệ Tuân lao thẳng vào mặt băng.

Băng kia thế mà vỡ tan, cả người Duệ Tuân theo đó chìm vào màn nước bên dưới.
Nước này lạnh đến thấu xương, nhưng Duệ Tuân vẫn cảm thấy bình thường, bởi hắn quen rồi.
Màn lam quang tách hắn khỏi màn nước, lại kì diệu làm sao có đủ dưỡng khí cho hắn hô hấp.
Lỗ thủng kia đã lại kết băng trở lại.

Duệ Tuân nhìn lên.

Ánh mắt đầy xấu hổ.

Duệ Tuân nhìn xuống tay mình.

Ánh mắt đầy xấu hổ.
Dạ Trạch cuối cùng biến tan.