Thấy tình thế phía trước cấp bách, tiếng giết rung trời, nàng chỉ có thể thấy khẩu hình miệng của Y Nặc.


"Nằm sấp xuống!"

Đột nhiên tim Ô Ân đập nhanh một trận, Y Nặc tới gần từ trên ngựa nhảy xuống, đánh về phía Ô Ân.

Tiếp theo vài giây, Ô Ân nghe như có tiếng một cái vũ khí sắc bén cắt trong không khí lao xuống. Trước mắt bỗng nhiên tối đen, Y Nặc cùng Ô Ân gục đầu ngã xuống trên tuyết, trong đầu kêu ong ong.

Ta đây là làm sao vậy? Tiếng vù vù trong đầu dần dần lui đi, Y Nặc vẫn còn áp trên người nàng, Ô Ân nghĩ muốn đem Y Nặc đẩy ra, vừa mới dùng sức bụng truyền tới một trận đau sắc bén.

Ô Ân cùng Y Nặc bị một mũi tên dài hơn một mét bắn trúng vào người ngã  trên mặt đất.

Sao lại có thể? Rõ ràng là nàng đã ở rất xa tầm bắn.

"Y Nặc, Y Nặc." Ngữ điệu của Ô Ân không giữ được ức chế run lên. "Ngươi có cảm thấy đau nhức ở nơi nào hay không?"

Phía sau áo ngoài của Y Nặc bị tẩm thành một màu thâm.

"Không đau." Y Nặc dùng hai tay muốn đứng lên, lại phát hiện tay không hề có sức lực.

Ô Ân quay đầu, muốn gọi người đến hỗ trợ, mới nhìn thấy nơi nàng đang nằm tuyết đã bị nhuộm thành một màu đỏ như máu.

Phao máu loãng tuyết như là đảo lạn dưa hấu, trong đầu Ô Ân phút chốc như nổ tung.

Ô Ân gian nan ngẩng đầu, sau lưng Y Nặc có cái quyền đầu lớn lỗ máu, là do mũi tên ở phía sau tạo thành thiết cầu.

Là bàn máy nỏ.

Y Nặc nhận thấy độ nóng thân thể chính mình như muốn tiêu tan, vừa rồi không cảm giác nhưng lúc này phía sau lưng bắt đầu thấy đau nhức xuyên tim, hắn nhịn không được lên tiếng kêu rên.

"Đại vương! Tướng quân!" Tô Hợp chạy tới, bó tay không có biện pháp, hắn căn bản không dám động đến hai người.

Kỵ binh bảo hộ Ô Ân lần thứ hai tụ lại , vây quanh vững vàng bên hai người.

"Đem tùy quân đại phu đến đây!" Ô Ân ép buộc chính mình không thèm nghĩ đến cái vết thương đáng sợ kia.

"Vô dụng." Sinh lực hiện tại chậm rãi tiêu tan, Y Nặc dùng hết sức lực cuối cùng, đem phù lang trong lòng kéo ra.

Ô Ân ấp úng nói:

"Đừng chết có được hay không?"


Nếu không phải không có khí lực, Y Nặc gần như muốn bị nàng chọc cho cười.

Sau này, lại đừng có ngu xuẩn như vậy...

"Diệt Tống."

Ô Ân bị vết thương đáng sợ kia làm toàn bộ tâm thần hoảng loạn, đại não trống rỗng.

Dùng hết chút tàn hơi cuối cùng, Y Nặc kéo áo Ô Ân, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đáp ứng ta, diệt Tống!"

Trố mắt nhìn, Ô Ân nói:

"Hảo!"

Tay Y Nặc còn trên áo của nàng, không có lên tiếng đáp lại nàng.

Còn không có hảo hảo cùng ngươi nói lời xin lỗi, Ô Ân vội vàng nói:

"Thực xin lỗi."

Đôi mắt Y Nặc mở to, con ngươi đã tản ra.

Hắn còn có thể nghe sao? Ô Ân có chút không xác định.

Hắn là nghe không được...

Thác mang mang theo tùy quân đại phu chạy đến, nhìn đến trên đất đáy mắt đều hồng, hô hấp cứng lại.

Y Nặc đã không còn hơi thở, quân y  như bình tĩnh, bất chấp rất nhiều, trực tiếp dùng cắt đoạn tên trên người Ô Ân và Y Nặc.

"Rút quân." Thác Á nói.

Tô Hợp lập tức nâng Ô Ân lên ngựa của Thác Á dùng sợi dây bó Ô Ân trên người chính mình, giương roi lên.

Đem Y Nặc đặt trên lưng ngựa, Tô Hợp hô to.

"Lui!"

Âm thanh vừa vang, lại một tiếng công phá lao đến, nện xuống phía bên phải ngựa của Thác Á, bùn đất cùng tuyết bắn lên tung tóe, bàn máy nỏ uy lực thật lớn, tầm bắn có thể đạt một nghìn hay năm trăm mét, nhưng đối với vật di chuyển rất khó có thể bắn trúng.


Tuy rằng đoạn mũi tên không có lấy ra, do xóc nảy máu vẫn chảy xuống liên tục, đầu Ô Ân càng ngày càng trầm, đợi lại tỉnh lại, sẽ không phải chỉ là cái ác mộng.

.

Ô Ân từ trên giường đứng dậy, ngày hôm nay là ngày thứ mấy? Như thế nào một chút ấn tượng cũng không có.

Kỳ Mộc Cách chạy vào.

"Nhị Hoàng tử, Y Nặc hoàng tử muốn gặp người."

Y Nặc một thân quân trang.

"Ô Ân, ta sẽ lĩnh binh phạt Tống."

"Ngươi không cần đi, ngươi sẽ chết." Ô Ân hoảng sợ nói.

"Ngươi đem binh lính của ngươi cho ta, ta nhất định không sao!" Y Nặc nói.

"Hảo, tất cả đều cho ngươi."

Y Nặc trở về, phía sau mang theo cả nhà Diệp Chiêu.

"Hoàng đế Đại Tống đã bị ta giết, đem một nhà Diệp Chiêu hiến cho phụ vương, phụ vương nhất định sẽ rất cao hứng, vương vị nhất định sẽ thuộc về ngươi."

"Không! Ta không cần ngồi trên vương vị!"

Ô Ân thấy một bóng hình màu trắng xinh đẹp. Liễu Tích Âm cúi đầu, mang theo còng tay xiềng chân quỳ trên mặt đất.

Tây Hạ vương nói: "Đem toàn bộ bọn họ giết hết uy lang."

"Tích Âm!" Ô Ân xông lên. "Các ngươi đừng giết nàng!

"Ngươi xác định! Y Nặc hỏi.

Ô Ân gật đầu.

Y Nặc nhìn nàng, ngực đột nhiên chảy ra máu, từ trên người chậm rãi rơi xuống, tích tụ đầy trên mặt đất.

Không!!!


Ô Ân sợ hãi mở ra hai mắt, thân thể nằm trên giường giật bắn lên, lập tức ở bụng một trận đau nhức.

Thác Á bận rộn chạy tới ấn nàng nằm trở về.

"Y Nặc nơi nào!" Ô Ân nhìn chằm chằm Thác Á, hỏi.

"Còn đặt ở quân trướng, ngươi hôn mê ròng rã đã năm ngày, lại không tỉnh liền muốn làm lỡ việc này."

Ô Ân nghe từng chữ đều nghe rõ, nhưng như thế nào lại không hiểu ý tứ trong câu nói của Thác Á.

"Ngươi lập lại lần nữa?"

"Y Nặc chết, xác đặt ở trong lều."

"..."

Thác Á không có điều gì cố kỵ Ô Ân có chuẩn bị tâm lý hay không, hiện tại Diệp Chiêu đã đi trở về, không biết Tống có xé bỏ hiệp nghị hay không, nguy cơ của Tây Hạ ngày càng cao, không thể lại để Ô Ân tái phạm lần nữa.

Một vị ăn mặc trang phục nữ binh sĩ đi vào, trong tay đem theo một cái hòm thuốc.

Thác Á nói: "Trong nữ binh ta chọn một người ta tin tưởng nhất vội tới trị thương cho ngươi." Nói xong ánh mắt tỏ ý để nữ binh có thể đến.

Nữ đến gần hành lễ: "Đại vương, thuộc hạ mạo phạm."

Xốc áo ngủ Ô Ân lên, một lần nữa lại bôi thuốc, sau đó quấn lại vải băng. Tây Chân lưu loát xử lý xong, liền im lặng không lên tiếng rời khỏi lều lớn.

"Nếu như ngươi không tin tưởng nàng, ta có thể cho người giết nàng."

Ô Ân lắc đầu.

"Ta nghe Y Nặc nói qua, ngươi vẫn luôn lên kế hoạch đối phó với Gia Luật Hồng Cơ, kế hoạch cụ thể là gì?"

"Có thể để ta trước uống một ngụm nước được không?" Giọng Ô Ân khan khan.

Thác Á không thể làm gì khác hơn là rót chén nước cho nàng, Ô Ân tiếp nhận, một hơi uống cạn.

Đôi mắt nhìn dưới đáy cái ly, Ô Ân mở miệng nói:

"Ta đưa cho Gia Luật Hồng Cơ tọa hành cung kia, ngầm chôm vài chục xe thuốc nổ ở đó."

"Ngươi không có suy xét qua danh tiếng chính mình sao?"

"Âm hiểm tiểu nhân." Ô Ân cười nhạt "Người nào trong lòng không tính toán đâu?"

"Tây Hạ binh sĩ chỉ đi theo dũng sĩ." Đáy mắt Thác Á đã nhiễm lên lửa giận. "Ngươi căn bản không rõ ngươi là ai! Ngươi không thể chỉ là một người tự ý lộng quyền mà giết người, ngươi là chủ tể mênh mông, vương giả thảo nguyên."

Ô Ân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng bọn họ đi theo là người nào? Là gia tộc Thác Bạt, là Nhị hoàng tử, hay là cái thân phận Tây Hạ vương này! Cái gì dũng sĩ chó má!"


Thác Á chất vấn: "Ngươi không phải là Nhị hoàng tử, không phải Tây Hạ vương sao?"

"Không phải!"

Thác Á hoàn toàn nỗi giận, nàng tối thiểu không thể gặp người khác có bộ dạng cam chịu.

"Kia thì hãy khiến bọn hắn đi theo ngươi, ủng hộ ngươi, vô luận ngươi có phải là Nhị hoàng tử hay không, có phải Tây Hạ vương hay không!"

Ô Ân hỏi: "Có khả năng sao?"

"Ngươi không tin chính ngươi, người nào sẽ tin ngươi!" Thác Á nói. "Cho ngươi thời gian một ngày đêm."

Nói xong liền đi ra lều lớn.

Ô Ân nằm ngửa ánh mắt thẳng tắp, tựa hồ suy nghĩ rất nhiều, lại nhớ không nổi chính mình suy nghĩ những gì. Chậm rãi khởi động nửa người trên, đột nhiên nhớ đến cái gì, sờ lên cổ, không có vật gì.

Nhìn chung quanh bốn phía, phát hiện đặt trên bàn, gian nan đứng dậy, đi tới trước bàn cầm lấy.

Cảm xúc băng lãnh, không giống như lần trước luôn mang theo nhiệt độ cơ thể  của chính mình, Ô Ân vuốt ve phù lang, mặt trên còn dính vết máu màu nâu.

Y Nặc...

Đột nhiên Ô Ân cảm thấy tâm không giống nhau, như là có gió lạnh thổi vào.

Chính mình lại lẻ loi một mình. Ô Ân gắt gao nắm lấy phù lang trong tay.

Từ khi xuyên qua đến nay, đã từng nhìn thấy người bị giết chết, làm không biết bao nhiêu là ác mộng, đến bây giờ, có thể tâm không gợn sóng giết chết một người. Nàng lấy vì chính mình đã cũng đủ cường đại, hiện tại mới phát hiện.

Chính mình là người nhu nhược.

Chưa từng chính tay mình giết qua người muốn giết, Anh Lạp Cổ, Tây Hạ vương, HaNhĩ Đôn!

Thậm chí không dám nhìn thẳng vào đôi mắt bọn họ khi chết.

Diệp Chiêu, nơi nào là không muốn giết, rõ ràng là không dám giết. Liền tính, nếu ta thật giết nàng thì sẽ như thế nào, ta không tin Liễu Tích Âm sẽ oán hận ta cả đời, đến cuối cùng thật sự trong lòng luẩn quẩn lại là ta.

Ô Ân gợi lên khóe miệng muốn cười, lại không cười nổi.

Thay đổi chủ ý đi, Ô Ân đối với chính mình nói.

Ta hẳn là làm trò ba mươi vạn binh sĩ Hán tịch kia, đem đầu Gia Luật Hồng Cơ cắt bỏ, nói cho bọn họ biết họ được tự do, ta có thể đem tôn nghiêm của người Hán trả về cho bọn họ, bọn họ có thể trở lại quê hương của chính mình, hoặc có lẽ thần phục ta.

Nhớ tới chính mình hóa ra là dự định, trốn ở xa xa nhìn Gia Luật Hồng cơ mất đi tại trời ánh lửa bên trong.

Thực sự là nhu nhược a.

Lúc này, chí ít phải nhìn đôi mắt hắn khi chết.