"Vâng!"


Vừa ra lệnh một tiếng, dày đặc cung tên liên tiếp bắn về phía tất cả người Tây Hạ đang ra sức chạy trốn, ngày hôm nay Liễu Tích Âm đi ra là khinh kỵ binh (khinh kỵ binh: kỵ binh trang bị giáp nhẹ), người cùng ngựa đều không có trang bị giáp nặng, tại Tống quân dày đặc xạ kích như cá nằm trên thớt.

Vô số tên như gió gào thét bay tới, không ít binh sĩ bảo hộ nàng ở phía sau đều bị trúng tên ngã xuống ngựa, nàng cưỡi trên người Truy Phong cũng dần dần lộ ra. Liễu Tích Âm cúi sát người vào lưng ngựa, trên người Truy Phong đã bị cắm hai ba mũi tên nhưng vẫn còn đang ra sức chạy trốn.

Đợt xạ kích tiếp theo rất nhanh đến, một mũi tên cắm vào đốt chân sau của Truy Phong, một tiếng hí vang lên, Truy Phong lật ngã xuống đất, theo quán tính Liễu Tích Âm bị hất bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên tuyết.

Liễu Tích Âm thấy trước mắt một trận trắng xóa, ý thức cũng không thể nào tập trung được. Xung quanh càng ngày càng nghe rõ ràng âm thanh binh sĩ giao chiến vang lên, binh sĩ Tây Hạ mắt thấy không có cách gì thoát ly được liền sôi nổi rút đao nghênh chiến. Trường kiếm cùng loan đao va chạm nhau, là một trận đối chiến không công bình, số lượng binh sĩ Tống quân vượt xa so với Tây Hạ, mà sớm đã có chuẩn bị, binh sĩ Tây Hạ nhanh rơi vào thế tử cục.

Rất nhanh, một trăm binh sĩ Tây Hạ đã bị Tống quân tàn sát không còn, chỉ còn lại một gã bị chặt đứt cánh tay cùng Liễu Tích Âm đang nằm trên mặt đất, Tống quân không có bước tới, chỉ đứng vây quanh bọn họ.

Cuối cùng tên binh sĩ kia đã mất ý thức chiến đấu, quỳ rạp xuống đất.

Cảm thấy đầu cháng váng cũng dần dần lấy lại ý thức, Liễu Tích Âm nghe bên tai tiếng bước chân giẫm lên tuyết "kẽo kẹt", ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Diệp Chiêu, mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.

Trong nháy mắt thanh minh liền khôi phục, Liễu Tích Âm liền nghĩ đến: Không! Nàng không thể bị Diệp Chiêu mang đi, Ô Ân nhất định sẽ trúng kế!

Nàng rút món trang sức bên hông làm tiểu đao, không kịp nghĩ đến Ô Ân có thương tâm hay không, không kịp nghĩ đến như vậy có đáng giá hay không, thậm chí không nghĩ đến chính mình có nguyện ý hay không, nâng tay hướng cần cổ mà cắm tới.


Diệp Chiêu như thế nào mà để nàng thực hiện được ý muốn, nhấc chân đá văng tiểu đao ra xa, Liễu Tích Âm muốn đứng dậy nhặt lại, liền cảm thấy sau gáy đau xót, rơi vào bóng tối.

Diệp Chiêu đưa tay ôm lấy Liễu Tích Âm, đặt trên lưng Đạp Tuyết, chỉ nói một chữ.

"Đi."

Hồ Thanh nhìn đôi mắt phiến hồng của tướng quân, chỉ hy vọng Liễu cô nương không cần quá oán hận Tướng quân, quốc gia trước mặt, nơi nào còn chỗ cho tư tình.

"Băng bó cho tên binh sĩ Tây Hạ đó một chút, để nàng trở về nói cho Tây Hạ vương, muốn lấy lại Liễu Tích Âm, lấy thành trì đến đổi!"

.

"Tống quân đã bắt đi Liễu cô nương, muốn ngài lấy thành trì đi đổi." Âm thanh suy yếu rất nhẹ của gã binh sĩ.

Nhưng những lời này trong đầu Ô Ân như nổ vang.

Túm lấy cổ áo binh sĩ, muốn hắn lặp lại một lần nữa.

Một thân quần áo thấm đẫm máu, chỗ cụt tay còn đang chảy máu.

Đã không cần hỏi.


Vì để chuẩn bị đối phó với Gia Luật Hồng Cơ, đại bộ phận binh lực đều được nàng an bài đến địa phương khác, hiện trong quân doanh chỉ có mười ngàn binh sĩ, chi đội gần nhất cũng cách hơn mười dặm.

Tây Hạ có nội ứng của Tống quân!

Hai nước giao chiến, phái ra mật thám cũng chẳng có gì là lạ, nhưng hiển nhiên này tất cả sớm đã có dự mưu, không phải là một hai danh thám hay gián điệp có thể làm được.

Có người phản bội nàng, thủ lĩnh bộ lạc Y Khắc là người xuất hiện đầu tiên trong đầu.

Cùng lúc này, nàng phái người nhìn chằm chằm vào đại bản doanh của Tống quân, có người nói có mấy nghìn người đi tiếp ứng Diệp Chiêu, lúc đó nàng không có suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới Diệp Chiêu chính là đã có dự định trước.

Nhưng là không có thời gian suy nghĩ nhiều, mười ngàn người trong tay là đủ rồi!

Ô Ân lao ra lều trướng, lập tức bắt đầu chỉnh đốn binh mã, bất quá chỉ trong chốc lát trống trận liền bắt đầu ù ù rung động.

Thác Á cảm thấy không thích hợp, nàng nghĩ sơ qua một chút cảm thấy mục đích của Tống quân không hướng về thành trì mà tất cả kế hoạch đều chỉ hướng về chính là Ô Ân! Thác Á cảm thấy chính mình đi khuyên can cũng chỉ phí công vô ích, nàng đi qua chạy đến quân trướng của Y Nặc.

Y Nặc nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đã đứng ở ngoài lều vải, thấy Thác Á vẻ mặt lo lắng chạy tới, hỏi:

"Xảy ra chuyện gì!"

"Liễu Tích Âm bị Diệp Chiêu bắt đi, Ô Ân muốn đuổi theo."


"Ngu xuẩn!" Y Nặc đánh cây gậy trong tay sang một bên, khập khiễng chạy đi đến nơi kia.

Vết thương của Y Nặc không nặng, chỉ là đại phu nhắc nhở rằng hằng ngày bước đi không cần dùng quá lực, vết thương có thể mau khỏi hơn. Bước đi tuy có chút không thay đổi, nhưng cưỡi ngựa là vấn đề không lớn.

Ô Ân mang theo gần vạn kỵ binh hấp tấp hành quân, dựa theo tính toán thời gian, Diệp Chiêu hẳn là quay về chưa đến đại bản doanh của Tống quân.

Y Nặc như phát điên cưỡi ngựa chạy như điên, khó khăn lắm mới đuổi kịp Ô Ân.

"Ô Ân."

Y Nặc cưỡi ngựa đến bên cạnh Ô Ân, kỵ binh hành quân tốc độ làm gió thổi rất lớn, Y Nặc không thể không gắt tiếng nói hô to:

"Ô Ân, đầu óc ngươi bị ngựa đá sao? Mục đích của bọn họ rõ ràng chính là ngươi!"

"Ta biết!" Ô Ân lớn tiếng nói. "Nhưng ta muốn thử một lần, ta không tin ta không thể giành lại được nàng."

Nếu như ngày hôm nay nàng không đi, Diệp Chiêu liền có bản lĩnh để nàng cả đời này không được thấy Liễu Tích Âm, nàng không thể chấp nhận kết quả như vậy, chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi, cho dù có dùng mạng mình, nàng cũng muốn thử một lần!

Hiện nay nghĩ lại tên đại phu kia bất quá chỉ là thủ thuật che mắt.

Gió lớn thổi tản qua trong đầu Ô Ân cuối cùng một chút sương mù dày đặc.

"Y Nặc, ngươi trở về đi. Nếu ta không về được, ngươi là nhâm vương tiếp theo, có vấn đề gì liền nghe Thác Á!"

Một phen kéo phù lang trên cổ xuống, ném sang hướng Y Nặc.

Y Nặc thiếu chút nữa không tiếp được, cả giận nói: "Ngươi điên rồi! Ngươi hoàn toàn điên rồi! Ngươi ngoại trừ nữ nhân kia thì cái gì cũng không để ý!"


Thế nhưng Ô Ân quay đầu lại nói: "Đúng vậy, nàng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn hết!" Nếu như không phải Liễu Tích Âm, nàng đến nơi này làm gì? Nhìn Tây Hạ cùng Tống Liêu người tới ta phát run sao?

Sớm đã biết kết cục, cho nàng cũng không hứng thú nhìn.

Với tốc độ nhanh nhất có thể, rất nhanh liền đến sát biên giới, điều Ô Ân không thể nghĩ tới chính là, Diệp Chiêu không có mau chóng quay lại doanh trại mà trái lại là bày binh bố trận ở chỗ này.

Mấy nghìn tên bộ binh cùng chút ít kỵ binh đánh với gần vạn kỵ binh Tây Hạ có phần thắng sao?

Không có.

Nguyên nhân vì như vậy Ô Ân nâng lên trạng thái cẩn thận cực độ, Diệp Chiêu không phải kẻ ngu si, nàng hiện tại không tin Diệp Chiêu chỉ muốn ký hiệp nghị lấy lại thành trì.

Y Nặc không có nghe lời Ô Ân mà rời khỏi, Ô Ân không có thời gian đi khuyên hắn, Y Nặc chỉ huy phân biệt hai cánh kỵ binh trái phải đánh bọc hai bên, mang theo kỵ binh còn lại ở giữa tiến vào chính diện đột phá vòng vây.

Tống quân ở phía trước giơ lên tấm chắn cùng giáo, chính giữa cung thủ bắt đầu bắn tên ra dày đặc, nhưng trở ngại lần này chính là kỵ binh của Tây Hạ không phải là kỵ binh giáp nhẹ, ngựa cùng người đều là thân áo giáp, không ít tên bị giáp chặn lại văng ra ngoài.

Ô Ân vẫn luôn quan sát bốn phía, không thấy Diệp Chiêu lẫn Liễu Tích Âm.

Không thích hợp, Tống quân này nhất định chỉ là che mắt.

Đội quân Tây Hạ dần dần lấy thế chủ động, bất tri bất giác binh lính bảo hộ xung quanh Ô Ân chặt chẽ cũng dần dần bắt đầu khuếch tán, Ô Ân cũng dần dần làm bại lộ vị trí của mình.

Theo kinh nghiệm phong phú, Y Nặc có thể nhìn ra vấn đề, cái giao tranh nhỏ này Tây Hạ đã nắm chắc phần thắng, đang muốn buông lỏng một chút, đột nhiên thấy xa xa trên sườn núi có cái gì đó.

Con ngươi co rút nhanh, xoay người liền giục ngựa chạy đến vị trí của Ô Ân.