*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

107: Lão Đại Cứ Như Vậy Mà Thua Rồi


Lưu Lăng Võ vỗ vỗ bụi bặm trên người, từ trên mặt đất đứng lên, trợn mắt nhìn Cố Thiên Mệnh.

Gã ta căn bản không hiểu tại sao mình lại bị Cố Thiên Mệnh một cước đạp ngã, rõ ràng một cước kia nhìn thì mềm như kẹo bông, nhưng lại có uy lực lớn như vậy.

Quan trọng nhất là, trên người Cố Thiên Mệnh không có bất kì dao động huyền khí nào, vẫn lẳng lặng đứng vững như một thư sinh bình thường.

Lưu Lăng Võ điên cuồng gãi đầu, hai mắt nhìn thẳng Cố Thiên Mệnh, nhìn có vẻ muốn đánh thêm một trận nữa.

“Lão đại, lại bị thằng nhóc kia một cước đá ngã? Ta không nhìn nhầm đấy chứ?”, tướng sĩ doanh trại Xích Phong vây xem ở một bên đều há to miệng, kinh ngạc không dám tin.

“Tình huống gì đây.

Ta cũng không nhìn rõ ràng, sao lão đại trong chớp mắt liền ngã xuống vậy?”, từng đợt ồn ào kêu lên.

“Ta có hoa mắt không vậy? Lão đại cứ như vậy mà thua rồi...!Qúa...!quá giả rồi”.


Mọi người ở doanh trại Xích Phong căn bản không cách nào tiếp nhận mọi chuyện đột ngột như vậy, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, nghi hoặc thảo luận.

Cố Thiên Mệnh cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà để ý đến đám người, mắt lạnh đảo qua, trầm giọng nói: “Được rồi, các ngươi tự mình luyện tập, có việc ta sẽ qua”.

Lưu Lăng Võ vốn định đánh thêm trận nữa nhưng nhìn thấy bóng lưng Cố Thiên Mệnh đột nhiên xoay người, muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn đôi tay và thắt lưng vừa bị đạp một cước của mình, cuối cùng cũng không dám mở miệng, mà là mê mang không thôi cúi đầu lẩm bẩm: “Là ta quá yếu hay sao?”
Vừa rồi, Cố Thiên Mệnh liếc mắt một cái liền nhìn ra sơ hở của Lưu Lăng Võ, mặc dù không dùng huyền khí, hắn cũng có thể dễ dàng phá vỡ thế tấn công của gã ta.

Hiện tại, Cố Thiên Mệnh chỉ để lộ một phần trước mặt mọi người doanh trại Xích Phong rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Thiên Mệnh đi lại trong quân danh Nhạn Hành quan, khắp nơi đều tràn ngập từng luồng khí tức khẩn trương của các tướng sĩ.

“Năm xưa, nhị thúc trấn thủ ở nơi đây sao?”, đột nhiên, Cố Thiên Mệnh phảng phất nhìn thấy Cố Ưu Mặc đứng trên tường thành cao lớn của Nhạn Hành quan, quan sát bóng dáng huyết sắc của trăm vạn đại quân.

Năm năm trước, Bắc Việt quốc quốc đột nhiên tiến công Thiên Phong quốc, muốn mở một con đường máu từ Nhạn Hành quan.

Thân là đại tướng trấn quan của Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mặc làm sao có thể cho phép Nhạn Hành quan thất thủ đây?
Bởi vậy, Cố Ưu Mặc dẫn theo mấy vạn đại quân , sống chết bảo vệ Nhạn Hành quan.

Đáng tiếc, Bắc Việt quốc cũng không cho Cố Ưu Mặc thời gian điều binh khiển tướng, trực tiếp huy động gần hai mươi vạn đại quân, cường hãn tấn tông Nhạn Hành quan.

Vì uy nghiêm của vô số dân chúng bách tính của Thiên Phong quốc trong Nhạn Hành quan, mặc dù phải đối mặt với Bắc Việt quốc có binh lực chênh lệch rất lớn, Cố Ưu Mặc cũng không lùi nửa bước, tay cầm trường thương huyết sắc anh dũng chiến đấu.

Hai mươi vạn đại quân Bắc Việt quốc công hãn Thiên Phong quốc lại chậm chạp không thể công phá thành công, dẫn đến viện quân của Thiên Phong quốc đếp kịp lúc.

Bắc Việt quốc lúc này mới không thể không lui binh, rời xa biên cương phía bắc của Thiên Phong quốc.

Trận chiến đó, kinh thiên động địa, huyết sắc lan tràn ngàn dặm, biển máu thấm ướt đại địa mệnh mông, nhuộm đỏ kình thương.

Trận chiến năm đó, Cố Ưu Mặc tay cầm trường thương bạc bị máu tươi thấm hồng, mặc khôi giáo màu đỏ như máu đã rách rưới, đứng vững trên tường thành, làm cho thế gian kinh hãi.

Trận chiến năm đó, thi thể khắp nơi, thân thể huyết nhục cùng binh khí bị tàn phá chất đống như núi, chồng chất lên nhau, mùi tanh hôi, mùi máu tươi lan tràn ba tháng chưa từng tản đi.

Trải qua huyết chiến Nhạn Hành quan năm năm trước, hai chân Cố Ưu Mặc rơi vào cảnh tàn phế, cả người chồng chết vết thương, ảm đạm bi thương, ẩn cư nơi nội viện Cố gia, không xuất thế nữa.

Mặc dù hình ảnh Cố Ưu Mặc đã biến mất, nhưng truyền thuyết của Huyết Hùng tướng quân vẫn lưu truyền xuống, thân là tướng sĩ của Thiên Phong quốc, bọn họ đều biết.

“Nhị thúc, không bao lâu nữa, người sẽ trở lại đỉnh cao cương trường...”, đối với Cố Ưu Mặc, Cố Thiên Mệnh luôn tôn sùng từ tận sâu linh hồn, căn bản không vì kiếp trước mình là cường giả cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà có chút coi thường nào.

Bởi vì, Cố Ưu Mặc là nhị thúc ruột thịt của Cố Thiên Mệnh.

Mỗi lần nghĩ đến bản thân trước khi khai mở lục thức, khóe miệng Cố Thiên Mệnh liền không khỏi hiện lên một nụ cười khổ.

Mỗi lần gây ra chuyện gì, việc đầu tiên hắn làm chính là đến đình viện của Cố Ưu Mặc gọi một tiếng nhị thúc, để ông ấy đi giải quyết đống rắc rối mình gây ra.

Hi vọng có thể mau chóng làm cho cơ thể kiếp này trải qua lễ tẩy rửa bằng máu tươi, sớm ngày bước vào cảnh giới Linh Huyền.


Cố Thiên Mệnh âm thầm nắm chặt nắm đấm, tiếp tục đi về phía trước quân doanh, nhìn về bốn phía.

...!
Trong một doanh trại đơn giản, một sĩ tốt mặt đen khom người ôm quyền nói với Nhậm Tề Phong: “Tướng quân, nghe nói vừa rồi Cố hiệu úy một cước đạp ngã Lưu Lăng Võ xuống đất”.

“Ồ?”, Nhậm Tề Phong khép quân văn trên bàn lại, nhíu mày trầm ngâm nói: “Lưu Lăng Võ tuy đầu óc đơn giản không dễ sai bảo, nhưng đã đạt đến cảnh giới Nhân Huyền hậu kỳ, làm sao có thể bị một cước đã ngã?”
“Khởi bẩm tướng quân, việc này thuộc hạ cũng không rõ, chỉ nghe nói Cố hiệu úy chỉ là tùy ý đạp một cước, Lưu Lăng Võ liền ngã xuống đất”, sĩ tốt mặt đen cung kính trả lời.

“Có biết rõ tu vi của Cố hiệu úy kia không?”, Nhậm Tề Phong nhẹ nhàng gõ bàn, trầm giọng hỏi.

“Các huynh đệ doanh trại Xích Phong có nói Cố hiệu úy không bộc phát ra bất kì khí giới của tu vi nào, giống như là một người bình thường vậy”, sĩ tốt mặt đen ôm quyền hổi bẩm: “Chỉ là nghe bọn họ nói, cảm giác Cố hiệu úy không hề đơn giản.

Về phần không đơn giản chỗ nào, bọn họ cũng không nói rõ ra được”..

108: Trấn thủ phố Bắc


Nhậm Tề Phong hơi cúi đầu, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Được rồi, bổn tướng đã biết, ngươi lui ra đi!”  

             “Vâng, tướng quân”, sĩ tốt mặt đen lập tức xoay người, rời khỏi doanh trướng đơn sơ.  

             Nhậm Tề Phong một mình ở trong doanh trướng, lấy văn kiện nhậm trức của Cố Thiên Mệnh, nhìn một lúc thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Cố Vân, một cước đá nhã Lưu Lăng Võ. Có chút thú vị đây...”  

             Trời, rất nhanh đã tối sầm.  

             Cả quân doanh dâng lên lửa trại hừng hực, chiếu sáng cả bầu trời.  

             Cố Thiên Mệnh bây giờ thân là hiệu úy, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng cũng có chỗ ở độc lập, không cần chen chúc trong một căn nhà với đám sĩ tốt kia, tương đối thanh tịnh.  

             Lúc này, một tiếng gõ cửa truyền đến, hơn nữa còn kèm theo một giọng nói thô kệch.  

             “Cố hiệu úy, có ở đó không?”  

             Cố Thiên Mệnh đáp lại: “Cửa không khóa, vào đi”.  

             Cạch!  

             Cửa gỗ nhất thời được mở ra, một sĩ tốt cầm bộ khôi giáp màu đen bạc bước vào, cung kính nói: “Cố hiệu úy, đây là chiến bào của ngươi, ngày sau ở trong quân doanh phải mặc bộ đồ này”.  

             “Được, ta biết rồi”, Cố Thiên Mệnh nhìn thoáng qua bộ khôi giáp tinh xảo trong tay sĩ tốt, gật đầu đáp lại.  

             Sau đó, sĩ tốt đặt chiến bào lên bàn gỗ, hành lễ với Cố Thiên Mệnh rồi rời đi.  

             Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi đến bên cạnh bàn gỗ, vươn tay phải khẽ vuốt v e khôi giáp lạnh như băng, trong mắt không khỏi hiện lên từng cảnh huyết chiến thiên hạ kiếp trước...  

             Ban mai dần dần xuất hiện, để lại chút dấu vết của màn đêm.  

             Mơ hồ lưu lại trời sao rực rỡ, mặc dù không chói mắt như ban đêm,  nhưng cũng đủ mỹ lệ. Mặt trăng ngày hôm qua, mặc dù mờ, nhưng vẫn nhìn thấy đường viền rõ ràng.  

             Từng trận gió mát cuốn lên trong quân danh mang thoe từng luồng hàn ý.  

             Hôm nay, Cố Thiên Mệnh cởi bộ quần áo dài màu trắng thường ngày, thay áo giáp màu đen do sĩ tốt đưa tới tối qua. Khôi giáp lấp lánh, khúc xạ ánh sáng yếu ớt của ánh nắng ban mai, tỏa ra một tia sáng bóng.  

             Cố Thiên Mệnh mặc lên khôi giáp, hoàn toàn không còn phong phạm thư sinh nho nhã như trước kia, mà có một luồng tướng uy vô hình.  

             “Cố hiệu úy, tướng quân có việc tìm người, mời qua bên kia”, ở cửa, tiếng một sĩ tốt truyền đến tai Cố Thiên Mệnh.  

             “Được”, Cố Thiên Mệnh trả lời.  

             Vì thế, Cố Thiên Mệnh liền đứng dậy bước ra khỏi phòng.  

             Khi bóng dáng Cố Thiên Mệnh xuất hiện giữa trời đất, cả thiên địa phảng phất đều run rẩy rung động, đại địa vô biên tựa hồ đều yên tĩnh vô sắc.  

             Mặc dù Cố Thiên Mệnh không cố ý tản ra uy áp của mình, nhưng đất trời mênh mông này dường như có thể cảm giác được khí thế lăng vân đến từ sâu trong linh hồn hắn, không khỏi lâm vào im lặng.  

             Từng bước bước ra, mỗi bước đều có vẻ quyết đoán, không chút chần chừ.  

             Chỉ trong chốc lát, Cố Thiên Mệnh đã đi tới doanh trướng của Nhậm Tề Phong.  

             Hắn trực tiếp đi vào, tư thế cao ngạo hùng vĩ mặc khôi giáp trực tiếp đập vào mắt Nhậm Tề Phong.  

             Chớp mắt, Nhậm Tề Phong nhìn dáng người Cố Thiên Mệnh phút này không khỏi ngây ngốc vài phần, nội tâm lẩm bẩm một câu: “Bộ khôi giáp hắn mặc này, thật quen thuộc. Giống như người nào đó...”  

             “Nhậm tướng quân, có chuyện gì không?”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng chắp tay với Nhậm Tề Phong, thản nhiên mở miệng hỏi.  

             Nhậm Tề Phong hít sâu một hơi, đem suy nghĩ nổi lên trong nội tâm mình áp chế xuống, sau đó nhìn chăm chú vào Cố Thiên Mệnh nói: “Cố hiệu úy, sáng nay ngươi dẫn các tướng sĩ doanh trại Xích Phong theo, chấp hành trấn thủ phố bắc của Nhạn Hành quan. Sau buổi trưa đổi ca trở về”.  

             “Được”, Cố Thiên Mệnh không có bất cứ hành lễ nào, chỉ gật đầu nói.  

             Nếu đổi lại là các hiệu úy dưới trướng khác, không hiểu lễ nghĩa hành quân như thế, Nhậm Tề Phong đương nhiên sẽ mắng nhiếc một phen. Nhưng khi ông ta nhìn khôi giáp oai hùng hiên ngang trên người Cố Thiên Mệnh, không biết vì sao lại không có nổi nửa điểm bất mãn.  

             Đợi đến khi Cố Thiên Mệnh rời đi, Nhậm Tề Phong vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, có chút ngây ngô lẩm bẩm: “Thật sự... có vẻ như... nhìn giống một ai đó”.  

             Bất giác, trước mắt Nhậm Tề Phong dường như hiện ra một bóng lưng hùng vĩ, trên vai gánh vác cả nửa Thiên Phong quốc...  

             Rời khỏi doanh trướng của Nhậm Tề Phong, Cố Thiên Mệnh liền đi thẳng tới doanh trại Xích Phong.  

             Lúc này, chúng tướng sĩ doanh trại Xích Phong đang xếp thành đội hình ngay ngắn, ai nấy tràn đầy sức sống.  

             “Xếp hàng. Đi tới trấn thủ phố Bắc quan nội”, Cố Thiên Mệnh đi tới trước mặt mọi người. Cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề và hạ lệnh.  

             Chúng tướng sĩ doanh trại Xích Phong bốn mắt nhìn nhau, không biết nên nghe hay không. Cho đến bây giờ, họ vẫn chưa thể nào chấp nhận nổi một thanh niên độ tuổi 20 làm hiệu úy của họ.  

             Tuy rằng hôm qua Cố Thiên Mệnh không hiểu sao lại một cước đạp ngã được Lưu Lăng Võ, hơn nữa bây giờ dáng vẻ hắn mặc khôi giáp rất ư là bất phàm, nhưng vẫn không có cách nào khiến người của doanh trại Xích Phong phục ở trong lòng.  

             Bởi vì, mọi người không ai thật sự cảm nhận được tu vi dao động của Cố Thiên Mệnh, vẫn như cũ cho rằng hắn chính là một thằng nhóc không hề có tu vi. Dù thằng nhóc này có chút quỷ dị khác thường.  

             “Thế nào? Không nghe thấy sao?”, Cố Thiên Mệnh trực tiếp nói những lời này với Lưu Lăng Võ đang đứng phía trước.