Ba năm không thấy, ánh mắt Lam Thừa Vũ sắc bén không ít, cũng sâu thẳm không ít.
Từ trước, bất luận hắn suy nghĩ cái gì, Bảo Lạc đều có thể đoán được vài phần, hiện giờ, hắn lại khổn giống trước kia, tự dựng cho chính mình một bức tường khiến người khác khó có thể nhìn thấu nỗi lòng của hắn.
Rốt cuộc là ở trên chiến trường gặp qua bao nhiêu gian nan, nguy hiểm, máu và nước mắt..
tự nhiên cùng lúc trước sống trong nhung lụa là thực bất đồng.
Giờ này khắc này, nhóm binh lính đang đi theo phía sau Lam Thừa Vũ bọn họ dùng một loại ánh mắt sùng kính cùng tín nhiệm mà nhìn hắn.
Tên thiếu niên này tuy nhìn qua thì thấy tuổi còn quá trẻ, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy thực đáng tin cậy.
Lam Thừa Vũ như vậy khiến Bảo Lạc cảm thấy không thể rời khỏi ánh mắt đo.
Hắn tựa như một cái thiên nhiên vật phát sáng, đi đến chỗ nào, liền đem lực chú ý của mọi người đến chỗ đó.
Tiến đến nghênh đón đại quân hồi thành cũng có không ít những vị tiểu thư khuê các tới xem náo nhiệt, các nàng vừa thấy Lam Thừa Vũ đến liền yên lặng đỏ mặt, một cái lại một cái túi thơm không ngừng mà hướng về phía Lam Thừa Vũ mà vứt xuống.
Đáng tiếc, Lam Thừa Vũ chính là khối đầu gỗ không hiểu phong tình, đối với những vật đó liền làm như không thấy, tùy ý để các chiến hữu tả hữu trêu ghẹo, hắn đều không nói gì.
Duy chỉ khi thời điểm tầm mắt dừng ở trên người Bảo Lạc, một cái chớp mắt liền trở nên nhu hòa.
Sau đó, hắn hướng về phía nàng lộ ra một nụ cười thật tươi.
Bảo Lạc nhìn nụ cười này không hiểu sao trên mặt liền lập tức giống như có hàng ngàn hàng vạn đốm lửa thiêu đốt.
Đại quân không thể dừng lại tại nơi này, thực nhanh Lam Thừa Vũ liền rời đi.
Nhưng Bảo Lạc còn đang đắm chìm vào nụ cười tươi của hắn dành cho nàng, thật lâu không thể tự thoát ra được.
Nàng vỗ vỗ gương mặt chính mình, có chút ảo não mà nghĩ nếu là để Lam Thừa Vũ biết nàng nhìn hắn xem đến ngây dại, chỉ sợ hắn lại có một hồi đắc ý mà chê cười nàng.
Lam Sơ Nghiên ở một bên bất mãn mà oán giận:
- "Ánh mắt ca ca ta đây là có ý gì a, hắn đều thấy ngươi, vì cái gì liền nhìn không thấy người ngồi ở bên cạnh ngươi là ta? Uổng công cho ta từ sáng sớm tinh mơ liền chạy ra đây tới đón hắn đâu, thật là tức chết ta mà.."
Lam So Nghiên nói cái gì, Bảo Lạc căn bản là không chú ý tới, thậm chí nàng cũng quên mất chính mình là như thế nào từ gian quán trà kia rời đi, lại như thế nào trở lại trong cung.
Đều là lỗi của Lam Thừa Vũ, hắn khiến nàng trở nên có chút không giống mình nữa, Bảo Lạc tức giận mà nghĩ.
* * *
Phụ tử An Quốc Công lần này đại thắng, tất nhiên cũng cấp cho Chiêu Đức Đế thể diện.
An Quốc Công được thăng quan lên nhất phẩm, những thuộc hạ đi theo hắn xuất chinh cũng được ban phẩm cấp cùng ban thưởng vàng bạc châu báu.
Những tướng quân thanh niên trai tráng còn chưa thành hôn đương nhiên là được Chiêu Đức Đế chỉ hôn.
Chiêu Đức Đế yêu thích nhất là những thanh niên có tài hoa hơn người, vì bọn họ chỉ hôn không nói, những thanh niên có dung mạo xuất chúng, chiến tích lẫy lừng còn được Chiêu Đức Đế ban thưởng tòa nhà.
Điều này đối với những dòng họ bên đại gia tộc hoặc những người sinh ra trong gia đình nghèo khó mà nói thật sự là được mở mày mở mặt với tổ tông.
Những thanh niên tướng sĩ chưa được gặp qua việc nào tốt như vậy, một đám kích động mặt đều đỏ, vội vàng không ngừng mà quỳ xuống tạ chủ long ân.
Chiêu Đức Đế thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, mấy ngày nay bị Bắc Nhung bức bách cảm thấy vô cùng khuất nhục, hiện tại lại được xóa tan đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên triều đình các phe phái cũng ngẫu nhiên hòa thuận, vui vẻ.
Những người phía dưới đều được phong thưởng, Chiêu Đức Đế tự nhiên sẽ không quên Lam Thừa Vũ - vị công thần công lao lớn nhất.
Kỳ thật, Chiêu Đức Đế chính mình cũng nói không nên lời, ngày đó, vì sao Lam Thừa Vũ vừa mời chiến, hắn liền thuận thế đáp ứng truyền chỉ xuống dưới.
Là hắn thật sự tin tưởng người thanh niên này có thể ngăn cơn sóng dữ, hay vẫn là trong tay không có người nào khác càng thích hợp hơn hắn? Có lẽ là người thanh niên này tập kích bất ngờ, mang đến thắng lợi cho hắn tin tưởng đi.
Mặc kệ nói như thế nào, Chiêu Đức Đế cảm thấy thực may mắn, chính mình lúc ấy đưa ra một quyết định sáng suốt.
Nếu không có như thế, lần này đối chiến với Bắc Nhung có lẽ không thể nào thắng lợi được Bắc Nhung một cách xinh đẹp như vậy, bọn họ có lẽ còn sẽ tiếp tục bị Bắc Nhung bức bách chật vật không thôi.
Nếu không có như thế, hắn cũng sẽ không phát hiện Lam Thừa Vũ lại là một vị tường tài không thua kém phụ tướng của hắn.
Lần này, Chiêu Đức Đế cực kỳ cao hứng, trực tiếp đem Lam Thừa Vũ phá cách liền thăng số cấp, thưởng một tòa nhà, ruộng tốt trăm khuynh, hoàng kim vạn lượng.
Như thế, hắn hãy còn ngại không đủ, bàn tay vung lên, trực tiếp ban cho một cái tước vị - Võ An Hầu.
Từ nay về sau, Lam Thừa Vũ cũng có thể được kêu một tiếng hầu gia.
Tuy nói Lam Thừa Vũ ngày sau xác định là sẽ vững chắc kế thừa chi vị An Quốc Công, địa vị An Quốc Công là tổ tiên truyền xuống tới đời hắn.
Nhưng hắn hiện nay lại được phong Võ An Hầu, địa vị còn cao hơn một bậc, ý nghĩa rốt cuộc bất đồng.
Cũng có người không có mắt ghen ghét, Lam Thừa Vũ tòng quân bất quá mới được có mấy năm, tuy nói hiện giờ lập công, nhưng tốc độ tấn chức này có phải hay không quá nhanh chút?
Lời nghi ngờ mới vừa ra khỏi miệng, lập tức đã bị Chiêu Đức Đế phản bác trở về.
Lam Thừa Vũ hai cuộc chiến toàn thắng, không chỉ khiến Tây Lương bị thương nặng nề, còn sử dụng kế sách lấy Ngụy cứu Triệu khiến cho Bắc Nhung rút quân, vì Đại Hạ đoạt lại những tòa thành mà địch chiếm giữ.
Chiến công bậc này há lại không thể đảm đương nổi một cái chức vị hầu tước này hay sao?
Còn khi nói Lam Thừa Vũ nhập ngũ thời gian ngắn, tư lịch không đủ..
Nhưng mà tước vị này lại không phải xem ai nhập ngũ thời gian dài hơn ai, nếu không, những lão binh kiên trì nhiều năm trên chiến trường chẳng phải là mỗi người đều có thể làm bá gia hầu gia hay sao?
Chiêu Đức Đế từ trước đến nay là người bất công thiên vị, lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết.
Lam Thừa Vũ là con cháu mẫu tộc Chiêu Đức Đế nhìn lớn lên, buông thả từ nhỏ nên thập phần thông minh, đoạt được tâm ý Chiêu Đức Đế.
Hiện giờ, đối với tiền đồ của Lam Thừa Vũ, Chiêu Đức Đế tự nhiên sẽ không tiếc rẻ mà ban thưởng.
Kẻ mở miệng mà nghi ngờ năng lực của Lam Thừa Vũ liền bị Chiêu Đức Đế nghiêm khắc răn dạy, tự biết chạm đến vảy rồng của Chiêu Đức Đế, liền cũng không dám nói nữa.
Ở trên triều đình, Chiêu Đức Đế cùng các triều thần vui vẻ hồi lâu, trở lại hậu cung đều có mỹ nhân tiếp tục cùng Chiêu Đức Đế nói chuyện.
- "Lần này khi tin tức từ phía bắc đại thắng truyền đến, thần thiếp là thật lòng vì Hoàng Thượng mà cao hứng.
Mấy ngày nay, Hoàng Thượng vì chiến sự cùng Bắc Nhung cũng đã dốc hết sức lực, không có người nào so với thần thiếp rõ ràng hơn.
Cũng may, một phen tâm huyết của Hoàng Thượng cuối cùng là không có uổng phí.
Đúng là Hoàng Thượng anh minh quyết đoán, Đại Hạ ta lần này mới có thể lưu loát mà khiến Bắc Nhung lui binh như thế, thần thiếp chúc mừng Hoàng Thượng!"
Chu quý phi ngồi ở bên cạnh Chiêu Đức Đế, vừa dơ chén rượu mới vừa rót đầy, cười nhạt nói.
Nàng không hổ là phi tử được sủng ái thời gian dài nhất bên người của Chiêu Đức Đế, nhất ngôn nhất ngữ, đều nói đến tâm khảm được Chiêu Đức Đế yêu thích.
Chiêu Đức Đế nguyên bản còn có chút ý kiến với ý đồ thúc đẩy Bảo Lạc đi Bắc Nhung hòa thân của Chu quý phi, hiện giờ, thấy Chu quý phi nói như vậy, tự đáy lòng mà cảm thấy thực cao hứng, tâm không khỏi mềm lại, tiếp nhận chén rượu Chu quý phi đưa tới, uống một hơi cạn sạch.
- "Vẫn là A Lam hiểu được tâm ý của trẫm a.
Trẫm hôm nay thật sự là vui vẻ..
Những năm gần đây, Bắc Nhung vẫn luôn không an phận, Tây Lương như hổ rình mồi, Đông Lăng cùng vùng nam Lưỡng Quảng đối với Đại Hạ ta cũng chỉ là mặt ngoài thần phục..
Đại Hạ đã thật lâu không có đánh một trận nào sảng khoái như vậy."
- "Hoàng Thượng biết dùng người, thủ hạ có nhiều thanh niên tướng tài như vậy, đối đãi với những thanh niên tướng tài đó hoàn toàn đúng, phù hợp với quy tắc quốc gia, liền không đáng sợ hãi."
Chu quý phi một mặt nói, một mặt quan sát đến thần sắc Chiêu Đức Đế.
Nàng thấy Chiêu Đức Đế mặt mày hơi có chút tự đắc cùng kiêu ngạo, liền biết chính mình đã cào trúng chỗ ngứa của Chiêu Đức Đế rồi.
- "Thần thiếp nghe nói, Hoàng Thượng vì biểu hiện lần này của những tướng lãnh đó, ai chưa được đính hôn, Hoàng Thượng đều vì bọn họ mà cho một cọc nhân duyên tốt.
Bất quá, Hoàng Thượng như thế nào đem những chiếu cố đó cho người khác, mà người quan trọng lại xem nhẹ đi? Thần thiếp nghe nói tân Võ An Hầu hiện giờ cũng chưa được đính hôn đâu.".