Câu này có ý gì?

Lý Thanh Yến… không phải là chú của Lý Y Hợp?

Là sao?

Bước chân kẹt ở cửa, tôi có chút nghi ngờ nhìn Lý Y Hợp, chỉ thấy bóng lưng nhỏ bé vẫn ở đó cúi đầu bất động, Diêu Tinh Nam lén bỏ bông cải xanh mà mình không thích vào đĩa của thằng bé, trong miệng còn đang lẩm bẩm điều gì đó, cũng không biết đang nói cái gì.

Mọi người trong quán thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai đứa trẻ với ánh nhìn tò mò. Tôi đổi ý rồi, bây giờ tôi nên dẫn hai đứa nhỏ đi ra từ cửa khác trước, còn cặp ở ngoài thì để bọn họ tự cãi nhau là được rồi, có liên quan gì đến tôi đâu.

“Liên quan gì đến cậu?” – Giọng Lý Thanh Yến lạnh lùng, không cao, nhưng rõ ràng lạ thường.

“Tấm lòng mình đối với cậu, cậu không nhìn ra sao?” – La Thư Ngữ tức giận.

“Đó là việc của bản thân tôi. Tôi đã sớm nói với cậu chúng ta chỉ là bạn bè.” – Lý Thanh Yến không bị lay động – “Tôi nhắc lại lần nữa, Lý Y Hợp là cháu trai tôi; nếu cậu nói thêm một lời nào nữa, sau này giữa chúng ta sẽ chỉ còn quan hệ xã giao!”

“Cậu đối xử với tôi như vậy là vì cô ta sao?” – La Thư Ngữ đã phát hiện tôi đứng ở cửa.

Theo ánh mắt tức giận của cô ta, Lý Thanh Yến cũng quay lại nhìn tôi: “Đây là việc của tôi, không liên quan đến cậu.”

“Cô ta là tiểu tam! Cô ta là…” – La Thư Ngữ nửa căm giận nửa khó hiểu.

“Tôi đã nói không liên quan đến cậu! Sau này mong cậu đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi và Lý Y Hợp nữa! Chào!” – Lý Thanh Yến cau mày, không cho phép La Thư Ngữ nói gì, nói xong liền quay người rời đi, để lại La Thư Ngữ với vẻ mặt khó tin.

Đến bên cạnh tôi, Lý Thanh Yến chỉ nói nhẹ một câu “Chúng ta đi thôi”. Tôi gật đầu, vội vàng theo anh ấy về bàn. Anh ấy ôm Lý Y Hợp lên, tôi nói cô gái nhỏ lưu số điện thoại của tôi lại, nói với cô ấy có thể bảo quản lí liên hệ tôi, tôi sẽ giải thích giúp cô ấy. Nói xong tôi ôm Diêu Tinh Nam đi theo Lý Thanh Yến rời khỏi nhà hàng.

La Thư Ngữ chạy theo chúng tôi nói: “Mình ở bên cạnh cậu nhiều năm như vậy, cậu mới quen cô ta được bao lâu chứ!”

Mặc cho cô ta gào hét sau lưng như thế nào, Lý Thanh Yến vẫn ôm Lý Y Hợp vững vàng đi về phía trước, không thèm đếm xỉa gì đến của cô ta. Mặc dù tôi nghĩ điều này là quá tàn nhẫn đối với một người phụ nữ trẻ, nhưng nghĩ đến thái độ của cô ta đối với Lý Y Hợp thì ngay lập tức tôi không còn thiện cảm gì với cô ta nữa.

Chặn một chiếc taxi, tôi đặt Diêu Tinh Nam vào ghế sau, con bé khéo léo bò vào trong. Lý Thanh Yến cũng đặt Lý Y Hợp ở ghế sau và giao cho tôi chăm sóc, còn mình thì ngồi vào ghế phụ.

Dọc đường đi, Lý Thanh Yến không nói lời nào ngoài việc đáp lại hai câu tán ngẫu của tài xế, Lý Y Hợp lại trở về vẻ trầm mặc không hợp với lứa tuổi của mình trước đây – tôi có chút bất an nhìn thằng bé, Diêu Tinh Nam cũng học theo dáng vẻ của tôi và nhìn Lý Y Hợp.

“Y Hợp?” – Tôi nhẹ giọng gọi.

Lý Y Hợp ngẩng đầu nhìn tôi.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, tôi duỗi tay ôm thằng bé vào lòng.

“Con cũng muốn!” – Diêu Tinh Nam nói to, chồm lên từ sau lưng Lý Y Hợp – “Sinh nhật vui vẻ!”

Lý Y Hợp vốn đang có chút trầm mặc, dần dần bị cái ôm của hai người làm tan chảy, thằng bé cười khúc khích.

Nụ cười lại xuất hiện trên môi của Lý Thanh Yến, anh ấy quay lại nói với Lý Y Hợp: “Sinh nhật vui vẻ, nhóc con, lát nữa về con có bánh kem ăn nữa đấy!”

Không khí trong taxi trở nên sôi động. Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam vui vẻ đoán đó là bánh sữa chua hay bánh vani; Lý Thanh Yến hỏi tôi đi ăn tối ở nhà hàng nào, tôi cầm điện thoại tìm kiếm một chút, lúc này màn hình điện thoại hiện lên có người gọi đến, tôi vô tình bấm trả lời.

“Alo, có chuyện gì?”

“Em và con có ở nhà không?” – Diêu Kế Lai trong điện thoại hỏi.

“Không, bây giờ đang trên đường về đây.” – Tôi nói như thật.

“Đừng quay về!”

“Sao thế?”

“Có một số Paparazzi đã tìm ra chỗ ở của em, em lánh đi, tìm một khách sạn tránh hai ngày nhé.”

*Paparazzi: thợ săn ảnh.

“Paparazzi? Tìm tôi?” – Tôi ngạc nhiên hỏi lại – “Sao họ biết được tôi sống ở đâu?”

“Không biết nữa.” – Diêu Kế Lai trả lời – “Đừng sợ, tôi gọi người đến đón hai mẹ con em.”

Tôi nói thầm trong lòng, sợ thì tôi không sợ, Hứa Kim Lan đâu phải bị tôi hại chết, chẳng ai có thể làm gì tôi. Tôi không tiếp tục hỏi thêm, chỉ trả lời rằng tôi sẽ cẩn thận rồi cúp điện thoại.

Lúc xe taxi dừng lại, chúng tôi đã đến cổng của tiểu khu. Bốn người bước xuống xe, Lý Thanh Yến hỏi tôi có chuyện gì, tôi vừa định trả lời thì điện thoại lại vang lên, là dì Triệu.

“Cẩm Du, con đang ở đâu?”

“Sao vậy ạ? Chúng con vừa đến cổng của tiểu khu.”

Tôi nghe thấy tiếng cảnh báo nhỏ và gấp rút của dì: “Các con từ từ hãy trở về! Trước cửa nhà có hai phóng viên, vừa nãy mới gõ cửa hỏi tìm con, dì không nói đây là nhà chúng ta, không có mở cửa cho họ nhưng họ vẫn chưa đi.”

Vừa nghe thấy, cơn thịnh nộ của tôi bốc lên – Mấy cái người này thật sự không cần mặt mũi mà, làm sao có thể chắn trước nhà người ta vậy? Đây không phải là xâm phạm quyền riêng tư của người khác sao?

“Dì đừng lo lắng, chúng con sẽ quay lại bây giờ, bây giờ con đi báo cảnh sát, nói bọn họ đuổi mấy người này đi!”

Còn chưa nói xong đã thấy hai người đi ngang qua chúng tôi, trong đó có một người đang cầm một chiếc máy ảnh nhỏ. Nghe thấy giọng nói của tôi, một trong số họ quay đầu lại liếc nhìn tôi, chỉ với một cái nhìn như vậy, anh ta dừng lại, kéo lấy người kia và hất cằm về phía tôi.

Người đàn ông quan sát tôi một chút, đột nhiên tiến về phía tôi. Tôi giấu Diêu Tinh Nam ra sau lưng.

“Cho hỏi cô là Tống Cẩm Du phải không?”

Người đó hỏi xong còn ác ý nhìn về phía sau tôi.

Tôi đang định hỏi đối phương muốn làm gì thì thấy Lý Thanh Yến tiến lên một bước, đẩy người kia một cái.

“Thật ngại quá, anh nhận nhầm người rồi, đây là vợ của tôi.”

Tôi ngay lập tức phản ứng lại, cũng chửi người kia một câu: “Anh là ai vậy! Có bệnh à!”

Người đàn ông nhìn chúng tôi với vẻ nghi ngờ, ra hiệu cho người cầm máy ảnh chụp hình Diêu Tinh Nam. Thấy vậy, Lý Thanh Yến cúi xuống và bế Diêu Tinh Nam lên, để con bé vùi mặt vào vai anh ấy, và vô cùng bất mãn nói:

“Chụp cái gì mà chụp! Các người làm gì vậy? Còn chụp nữa tôi đánh các người đấy!”

Người cầm ảnh chỉ đành quay máy ảnh đi và nhìn người đàn ông hỏi chúng tôi, người này ngập ngừng lắc đầu, rồi máy quay sang hướng khác.

Tôi duỗi tay kéo Lý Y Hợp.

“Con trai, chúng ta đi.”

Lý Y Hợp thuận theo duỗi tay đưa cho tôi.

Trong khi hai người đó đang đờ ra, bốn người chúng tôi nhanh chóng lướt qua họ, tôi còn cố tình lầm bầm lớn khi đi ngang: “Hôm nay bệnh thần kinh nào cũng có!”

Lý Thanh Yến vẫn ôm Diêu Tinh Nam, con bé vẫn úp mặt vào để tránh hai người đó chụp được.

“Được rồi, vợ đừng tức giận, không đáng đâu!”

Bốn người chúng tôi cùng nhau quay về nhà của Lý Thanh Yến, phía sau không có ai đuổi theo, chúng tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Về đến nhà, Lý Thanh Yến đặt Diêu Tinh Nam xuống, cười lớn khen ngợi: “Cô phản ứng cũng nhanh ghê!”

“Quá khen quá khen, sao so được với anh!”

Nghe thấy tiếng cười của chúng tôi, hai đứa nhỏ vừa nãy bị dọa sợ cũng cười khúc khích. Lúc này tôi nhớ lại: “Hai con cũng biểu hiện rất tuyệt!”

“Anh Y Hợp vừa nói với con lúc ở công viên giải trí, nếu bản thân gặp phải chuyện không giải quyết được thì đừng nói gì cả.” – Diêu Tinh Nam vui vẻ nhận lời khen.

Tôi cảm động trong lòng, Một đứa trẻ ba tuổi đã phải trải qua chuyện gì mà có thể phán đoán như vậy?

Lý Thanh Yến hắng giọng: “Y Hợp nói đúng, Tinh Nam cũng rất thông minh. Lát nữa mỗi đứa đều có thể ăn một miếng bánh kem to!”

Diêu Tinh Nam kêu to vạn tuế, sau đó kéo Lý Y Hợp vào phòng khách chơi đồ chơi.

“Mọi người đợi ở nhà một chút, tôi ra ngoài đi dạo xem thử tình hình, tiện thể đi lấy bánh kém.”

Lý Thanh Yến dặn dò xong, một mình đi ra ngoài.

Tôi đi đến phòng khách, không chơi cùng Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp mà ngồi lên ghế sô pha gửi tin nhắn cho dì Triệu, nói tình hình của chúng tôi, nói dì ấy đừng đi ra ngoài, nếu mà phải đi ra ngoài, gặp phóng viên cũng đừng nói gì cả.

Sau khi dặn dò, tôi có chút mệt mỏi dựa vào thành ghế, trong đầu tràn ngập suy nghĩ hỗn độn.

Tại sao phóng viên đột nhiên chạy đến nhà? Bây giờ tôi không sống trong nhà của Diêu Kế Lai, không có lý do gì để tìm thấy dễ dàng như vậy chứ? Cho dù tìm thấy tôi thì sao? Tiếp tục bôi nhọ Diêu Kế Lai? Bây giờ bài viết đen trên internet chưa nhiều sao?

Tôi nghĩ rằng tôi nên yêu cầu Diêu Kế Lai đưa thỏa thuận quyền nuôi con càng sớm càng tốt, chia tay với anh ta để tránh bị liên lụy.

Nếu chuyện của anh ta cản trở cuộc sống của chúng tôi, tôi dứt khoát chuyển nhà, về quê của tôi, đến thành phố nơi tôi sống khi còn nhỏ.

Nhưng mà, Lý Y Hợp phải làm sao?

Ánh nắng từ cửa sổ ấm áp chiếu vào Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp, hai đứa nó đang chơi rất nghiêm túc, nếu chúng tôi rời đi, ai sẽ bầu bạn với Lý Y Hợp?

Kiều Kiều à?

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, tôi sững người một lúc, trong lòng đột nhiên có chút không tình nguyện, tôi lắc đầu ép buộc ném giọng nói đó ra khỏi tâm trí.

Câu nói đó của La Thư Ngữ là ý gì? Lý Thanh Yến không phải chú của Lý Y Hợp? Tôi nhớ lại phản ứng của Lý Y Hợp lúc đó, thằng bé rõ ràng biết chuyện này; nhưng tôi quả thực không nhẫn tâm hỏi thằng bé, thầm quyết định tìm cơ hội hỏi Lý Thanh Yến.

Ai da, thật là một mớ lộn xộn!

Ném những suy nghĩ này đi, những gì Lưu Tử Nghiên nói với tôi hai ngày trước lại xuất hiện lần nữa.

Lưu Tử Nghiên nói, cô ấy nói với tôi những chuyện này là vì muốn giúp đỡ Diêu Kế Lai, muốn thành toàn cho anh ấy và tôi. Nhưng mà tôi lại không muốn được cô ấy tác thành đâu! Tôi đâu có thích Diêu Kế Lai như cô ấy đâu?! Thành toàn sai người rồi!

Cô ấy sẽ không ngu ngốc đến mức phơi bày chuyện Hứa Kim Lan là do cô ấy hại chứ?

Tôi muốn gọi cho Lưu Tử Nghiên, nhưng khi lấy điện thoại ra mới nhớ mình không biết số điện thoại của cô ấy, tôi nghĩ đến Sữa Mực, vội vàng mở trình duyệt, tìm số tài khoản của cô ấy rồi để lại tin nhắn.

Sau khi làm xong điều này tôi vẫn còn một chút bất an, vì vậy tôi đã mở trình duyệt với rất nhiều tâm sự, nhưng chỉ cần nhập một từ "Diêu", những từ liên quan liền hiện ra:

[Báo ứng của Diêu JL đến rồi, chính nghĩa tuy rằng muộn nhưng vẫn đến!]

Mí mắt tôi giật giật, bấm vào tin.

<Tin tức nhỏ, hoàn toàn chính xác! Con trai do tình nhân của Diêu JL nhập viện rồi, hình như bệnh rất nặng! Báo ứng quả không sai mà…>