Tuy nói đến công viên giải trí để chúc mừng sinh nhật Lý Y Hợp, nhưng thật ra tôi rất phấn khích! Dù gì cũng đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối tôi đến công viên giải trí rồi.

Vì thế khi biết rằng cha mẹ có thể cùng các bạn nhỏ vào nhà bóng, tôi thực sự đã cởi giày trước cả Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam. Lý Thanh Yến đứng bên cạnh châm chọc rằng đề nghị đến công viên giải trí của tôi là lấy việc công làm việc tư.

Ngay khi Lý Thanh Yến cũng chuẩn bị cởi giày để vào nhà bóng, La Thư Ngữ đột nhiên kéo anh ấy lại nói cô ta khát, muốn đi mua nước cho mọi người. Tôi thấy thế cũng nói: “Đi đi đi đi, ba chúng tôi không vấn đề gì.”

Hai người họ vừa biến mất khỏi tầm mắt, Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp liền bổ nhào lên người tôi, cả ba người bay lượn trong nhà bóng khổng lồ.

Chúng tôi ném những quả bóng nhựa nhẹ tâng đó vào nhau, hễ ném trúng ai là chúng tôi bật cười, cũng không rõ cái này rốt cuộc có gì hay, chỉ cảm thấy vui vẻ và buồn cười!

Trong nhà bóng này còn có một lâu đài khổng lồ và các cầu trượt có thể cho người lớn chơi. Chúng tôi chơi trốn tìm trong lâu đài và chơi đuổi bắt trên cầu trượt. Mỗi khi trượt xuống, nếu không kịp bơi sang một bên mà bị người sau đuổi kịp thì người đằng trước thua cuộc. Không có phần thưởng hay hình phạt cho việc thắng thua, nó chẳng phải là một vấn đề lớn.

Cơ thể Diêu Tinh Nam khéo léo, mỗi lần đều có thể nhanh chóng đi xuống cầu trượt. Tôi là người lớn, muốn đứng lên từ nhà bóng dành cho trẻ em cũng dễ dàng hơn nhiều. Lý Y Hợp lại bị mắc kẹt trong bể bóng, vẫy đạp rất lâu mới thoát ra được khỏi chỗ đó, vì vậy thằng bé luôn bị tôi và Diêu Tinh Nam đuổi theo từ phía sau. Lúc này bọn nhỏ sẽ cười khúc khích vui vẻ, tôi cũng không thể nhịn được cười.

“Cẩm Du!”

Lý Thanh Yến hai tay cầm bốn ly nước giải khát, giơ tay gọi chúng tôi.

Tôi và hai đứa nhỏ lội đến mép nhà bóng thở hổn hển. Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam cầm cốc uống ừng ực, Lý Thanh Yến nhắc nhở uống chậm lại, và đưa cho tôi một cốc rồi thở dài: “Đầu của cô toàn là mồ hôi kìa.”

Nói rồi đưa cho tôi một chiếc khăn vuông, tôi ngẩn người, nghĩ lại thì dù sao anh ấy cũng đưa trẻ con theo mà. Nhận khăn và nói cảm ơn, tôi lại hỏi La Thư Ngữ đâu.

“Ở sau, tới liền thôi.”

Tôi gật đầu, cầm ly nước giải khát lên uống, Lý Thanh Yến lại nói “Cô cũng uống chậm thôi” lần nữa.

Đúng lúc này có một nhân viên bước đến chào chúng tôi, tôi không biết có chuyện gì, chỉ thấy nhân viên đó mỉm cười và nói:

“Cầu trượt trong nhà bóng của chúng tôi có nhiều trẻ em chơi, sau khi trượt xuống vui lòng tránh xa đáy cầu trượt càng sớm càng tốt, nếu không sẽ bị trẻ khác đá đúng đó.”

Nghe đến đây tôi không khỏi đỏ mặt, liên tục xin lỗi và bảo đảm nhất định sẽ chú ý.

Nhân viên lại dặn dò Lý Thanh Yến: “Người bố này phải coi kĩ ba bạn nhỏ nhà anh nha!”

Lần thứ 2! Lại bị hiểu nhầm rồi!

Khi nãy ở lối vào công viên giải trí, vì lượng người quá đông và cũng vội chụp ảnh cho xong để vào công viên nên chúng tôi không buồn giải thích. Bị hiểu lầm một lần nữa, tôi vội vàng xua tay: “Không, không phải…”

“Được, tôi sẽ chú ý.” – Lý Thanh Yến nhẹ nhàng tiễn nhân viên đi, lại quay qua tôi nhún vai – “Nhớ chú ý nha, cô bạn nhỏ.”

Tuy nhiên tôi không có cơ hội để nói gì nữa, bởi vì La Thư Ngữ đã xuất hiện phía sau Lý Thanh Yến không biết từ lúc nào.

“Đi nơi khác dạo thôi!” – Cô ta nói, khuôn mặt đen xì.

Nói rồi đầu cũng không quay lại mà đi luôn, tôi và Lý Thanh Yến chỉ đành ba chân bốn cẳng mang giày, chỉnh lại quần áo cho hai đứa nhỏ rồi đi theo.

La Thư Ngữ ở phía trước bước đi rất nhanh, tôi dắt theo hai đứa cũng đi nhanh, cho đến khi Diêu Tinh Nam hét lên: “Mẹ ơi con mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không?”

Tôi gợi ý để Lý Thanh Yến đi cùng La Thư Ngữ, còn tôi đưa Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đến khu vực thích hợp cho trẻ em chơi. La Thư Ngữ lập tức nhân cơ hội nói muốn đi tàu lượn; nhìn bộ dạng bối rối khi bị kéo đi của Lý Thanh Yến, tôi và hai đứa nhỏ không có phản ứng gì, chỉ vui vẻ xoay người đi đến bể cát.

Chủ đề của bể cát ở khu vui chơi này là vườn cây ăn quả, trong bể cát có nhiều mô hình cây ăn quả và đồ chơi nông trại, còn có một số mô hình trái cây và hạt giống được chôn trong bể cát để trẻ có thể chơi truy tìm kho báu; đặt trái cây hoặc hạt giống bạn tìm thấy dưới cây tương ứng, đào được mười trái là có thể đổi một món quà nhỏ với nhân viên.

Cả ba chúng tôi tùy ý chất đống cát một lúc, không lâu sau chúng tôi bắt đầu truy tìm kho báu. Điều buồn cười là, thứ đầu tiên chúng tôi đào được là một quả nhân sâm hình búp bê trẻ con!

Diêu Tinh Nam mở to mắt nhìn tôi: “Mẹ ơi, mẹ ăn cái này đi!”

“Hả? Tại sao vậy con?” – Tôi kinh ngạc.

“Con muốn mẹ sống lâu trăm tuổi!”

Gần đây con bé mới xem phim hoạt hình Tây Du Ký và khá ấn tượng với quả nhân sâm; thấy Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm thật thơm, con bé rất thèm thuồng.

“Đây là giả đó.” – Lý Y Hợp đứng một bên nhắc nhở con bé.

“Ồ.”

Diêu Tinh Nam được nhắc nhở có chút chán nản nhìn quả nhân sâm, tôi chỉ đành an ủi con bé: “Mẹ sẽ cố gắng sống lâu hơn…”

Về sau chúng tôi đào càng nhiều hơn, thu được hai mươi quả đào, chúng tôi ôm đống quả đó đi tìm được một cây đào, nhưng gần đây không có nhân viên, ba người liền ngồi dưới cây đào vừa đợi vừa nghỉ ngơi một chút.

“Mẹ ơi, đây là đào của Tây Vương Mẫu sao?” – Diêu Tinh Nam vẫn không quên được Tây Du Kí.

“Không chắc đâu.” – Tôi ngẩng đầu nhìn mô hình quả đào to nhất trên cây, lẩm bẩm – “Cũng có thể là đào của Momotaro*.”

*Momotaro: Người anh hùng nhỏ tuổi trong truyện cổ tích của Nhật Bản. Vì sinh ra từ quả đào nên cậu bé được đặt tên là Momotaro, có nghĩa là “Cậu bé quả đào”.

“Cũng có thể là đào của [Đào viên kết nghĩa]*.” – Lý Y Hợp cũng tham gia thảo luận – “Phim hoạt hình hôm qua con xem có.”

*Đào viên kết nghĩa: Một sự kiện hư cấu trong “Tam Quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung.

Một tia sáng vụt qua tâm trí tôi, Đào viên kết nghĩa!

“Tinh Nam, con có muốn có một người anh không?” – Tôi hỏi.

“Dạ có!” – Diêu Tinh Nam gật đầu mạnh.

“Y Hợp, con đồng ý có thêm một em gái không?” – Tôi lại hỏi.

Lý Y Hợp cũng nghiêm túc gật đầu.

“Vậy chúng ta chơi kết nghĩa vườn đào nhé!” – Tôi đề nghị.

“Mẹ ơi đây không phải là vườn đào!” – Diêu Tinh Nam bắt bẻ.

“Ừ ừ, con nói rất đúng, vậy chúng ta chơi [Kết nghĩa dưới cây đào].”

Tôi quá phấn khích, đến mức lười phải nghĩ một cái tên đàng hoàng. Kéo tay của hai đứa nhỏ, tôi đổi biểu cảm nghiêm túc.

“Nghe mẹ nói này!”

“Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp, hôm nay kết nghĩa thành anh em, nguyện giúp đỡ, đùm bọc, yêu thương lẫn nhau.” – Tôi bịa đặt một câu, suýt nữa nói ra câu thương hiệu “Không nguyện sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện…”

“Diêu Tinh Nam và Lý Y Hợp, hôm nay kết nghĩa thành anh em, nguyện giúp đỡ, đùm bọc, yêu thương lẫn nhau.” – Hai đứa nhỏ lặp lại, biểu cảm vừa mơ hồ vừa vui vẻ.

“Được, mẹ tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay trở đi các con đã trở thành anh em tốt rồi, phải yêu thương nhau, có biết không?”

Diêu Tinh Nam gật đầu như gà mổ thóc. Tôi nghĩ thầm: Con đừng trách mẹ, đây cũng là vì tốt cho con…

Lúc này nhân viên đi tới, chúng tôi đưa cho cô ấy hai mươi quả đào nhựa. Cô ấy quay lại từ bàn phục vụ, mang hai chiếc bánh quy hình quả đào đến đưa cho Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam rồi cười nói: “Phải làm bạn tốt nha!”

“Không đúng!” – Diêu Tinh Nam phản bác – “Chúng con phải làm anh em tốt!”

“Đúng! Anh em tốt!” – Lý Y Hợp lớn tiếng phụ họa.

Tôi hơi kinh ngạc, chưa bao giờ thấy cậu bé, hay anh ấy, cao hứng như vậy.

Tôi vô cùng mãn nguyện với thành quả của bản thân, tình cờ là Lý Thanh Yến cũng gửi một tin nhắn hỏi chúng tôi đang ở đâu, tôi trả lời hẹn gặp trực tiếp tại nhà hàng.

Vừa đến nhà hàng, Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam đã không thể đợi được nữa, vội cầm bánh quy đào chạy đến trước mặt Lý Thanh Yến, kể chuyện tình bạn dưới gốc cây đào. Vì tiếng ồn ào trong nhà hàng, Lý Thanh Yến hiển nhiên không thể nghe rõ chúng đang nói gì, anh ấy vừa nở một nụ cười khó hiểu vừa nói rằng chúng đã làm rất tốt.

La Thư Ngữ ở bên cạnh nghe, sắc mặt càng thêm ảm đạm.

Sau khi tìm được chỗ ngồi ưng ý, tôi đứng dậy đi đến quầy gọi món cho mọi người, Lý Thanh Yến dặn dò La Thư Ngữ trông hai đứa rồi cũng đuổi theo.

“Vừa nãy bọn chúng nói gì vậy? Cái gì mà kết nghĩa?” – Lý Thanh Yến đứng phía sau tôi hỏi.

Tôi vừa dịch theo hàng người về phía trước vừa giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho anh ấy. Nghe xong, anh ấy không nhịn được cười thầm: “Vậy à sau này thằng bé có mẹ nuôi rồi.”

Thấy tôi ngẩn người, anh ấy hất cằm: “Đến chúng ta rồi.”

Trở lại chỗ ngồi với đĩa đồ ăn, chỉ thấy hai đứa nhóc trên bàn đang khua tay múa chân trò chuyện rôm rả, còn La Thư Ngữ thì nghịch điện thoại một mình, cứ như thể ba người họ không ở cùng một bàn vậy.

Tôi ngồi đối diện với Lý Thanh Yến, Diêu Tinh Nam ở bên cạnh tôi, Lý Y Hợp ở đối diện với con bé, La Thư Ngữ ngồi bên phải Lý Y Hợp. Mặc dù tôi hiểu rằng La Thư Ngữ mang theo tâm trạng hẹn hò với Lý Thanh Yến nên mới đi chung, nhưng mặt mũi cô ta cứ tối sầm khiến tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu – dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật của Lý Y Hợp, nếu cô ta không muốn tham gia thì đừng có đến!

“Xin lỗi, làm phiền một chút!” – Một giọng nói ngọt ngào vang lên, tất cả chúng tôi đều nhìn qua đó, là một cô gái mặc đồng phục nhà hàng – “Nhà hàng chúng tôi tặng ảnh gia đình miễn phí cho các gia đình đến dùng bữa, ba mẹ và hai bạn nhỏ có thể chụp chung một tấm nhé!”

“Không, không phải…” – Tôi xua tay giải thích.

“Con mắt nào của cô thấy họ là ba mẹ?” – La Thư Ngữ ném dao dĩa lên đĩa một cái “keng”, nhìn chằm chằm vào cô gái kia với ánh mắt rực lửa.

Cô gái nhỏ có lẽ không ngờ rằng chỉ là chụp một tấm ảnh thôi mà cũng sẽ làm phiền, liền ngớ ra, lắp bắp xin lỗi. Mọi người trong nhà hàng cũng nhìn sang.

“Cậu ra đây.” – Lý Thanh Yến trầm giọng.

Nói xong, anh đẩy ghế ra, lạnh lùng liếc La Thư Ngữ một cái rồi đi ra khỏi nhà hàng.

La Thư Ngữ theo sau Lý Thanh Yến, nhìn cô gái nhỏ một cách chán ghét, không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, cô ta hình như đã tiện thể thưởng cho tôi một cái trừng mắt.

Cô gái nhỏ vẫn đứng bên bàn, nước mắt lưng tròng, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong. Tôi lên tiếng an ủi cô ấy không cần căng thẳng, nói sẽ giúp cô ấy giải thích với quản lý nhà hàng.

Tưởng như vậy là kết thúc rồi, ai ngờ bên ngoài nhà hàng lại truyền đến tiếng hét lớn: “Cậu là ba thằng bé sao? Cậu có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng nó à?”

Nghe thấy câu hỏi này, tôi vội vàng nhìn phản ứng của Lý Y Hợp, chỉ thấy Lý Y Hợp yên lặng ngồi đó, ánh mắt hướng đĩa thức ăn trước mặt, không biết đang nghĩ gì.

Tôi nhờ cô gái kia trông hai đứa nhỏ giúp rồi đứng dậy rời chỗ ngồi, muốn đi đến đến ngăn sự tức giận vô lý của La Thư Ngữ, hoặc ít nhất là kêu cô ta muốn cãi nhau thì cút ra xa một chút.

Vừa đến cửa, tôi nghe thấy âm thanh sắc bén hơn trước.

“Cậu vốn dĩ không phải là chú của thằng bé!”