Ánh mắt những người xung quanh lộ ra vẻ hiếu kì, cũng đi theo ra ngoài.

Bên ngoài quảng trường Thiên Nhất, Diệp Tinh dừng xe lại, sau đó sải bước đi vào trong.

“Ông chủ.” Trần Quân Nam nhanh chóng tiến lên tiếp đón.

Diệp Tinh khẽ gật đầu.

“Đây là chủ tịch Diệp sao?”

“Quả nhiên rất trẻ.”

“Diệp tổng, tôi là tổng giám đốc của xí nghiệp Thiên Cư...”

...

Mọi người xung quanh mặt đầy ý cười, nhao nhao đưa danh thiếp của mình ra.

“Chào mọi người.” Diệp Tinh cũng cười chào hỏi mọi người.

Hạ Lâm và Hạ Vũ Lộ đang nhìn mọi người, bỗng nhiên một đoàn người kéo nhau ra ngoài.


“Chị, hình như có nhân vật lớn tới.” Hạ Lâm nói thầm bên tai Hạ Vũ Lộ.

“Chắc là vậy, thấy Trần Quân Nam cũng đã ra ngoài đón tiếp, không biết là nhân vật lớn nào?” Hạ Vũ Lộ cũng nhìn bên ngoài quảng trường.

Không tới vài giây, một số người ra ngoài đã quay lại, bọn họ lại túm lại thành một nhóm, đó là một chàng trai vô cùng trẻ tuổi.

Hạ Lâm đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy chàng trai ấy, nhất thời ngây ra.

Hạ Vũ Lộ cũng nhìn Diệp Tinh, nhất thời trong mắt lộ ra một tia phấn khởi, kích động, cô ta nhỏ giọng nói: “Tiểu Lâm, nghe nói sau lưng đầu tư Tinh Nguyên có một ông chủ thật sự, Trần Quân Nam cũng chỉ làm công cho người ta thôi, xem ra chính là chàng trai này.”

Trần Quân Nam trước đây nhận được sự tung hô của người khác lúc này đang đứng bên cạnh Diệp Tinh, gọi ông chủ.

Nhưng đã nói mấy câu, Hạ Lâm bên cạnh vẫn không có chút phản ứng nào.

Lúc này, Hạ Lâm đã hoàn toàn ngây người, nhìn Diệp Tinh phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

“Diệp Tinh? Sao có thể? Sao cậu ta có thể tới đây?”

Hạ Lâm nhìn mọi người đang vây lấy Diệp Tinh, rõ ràng những người này lấy Diệp Tinh làm chủ.

Nhớ lại lồi Hạ Vũ Lộ nói bên tai, bỗng nhiên Hạ Lâm phản ứng lại, hỏi: “Chị, chị nói chàng trai này là ông chủ của công ty đầu tư Tinh Nguyên?”

“Đúng.” Hạ Vũ Lộ gật đầu.

“Sao có thể?” Trong lòng Hạ Lâm hoàn toàn kinh sợ.

Diệp Tinh mới bao nhiêu tuổi? Hiện giờ mới học năm nhất, theo cô ta thấy tiệm thú cưng đó đã là toàn bộ sản nghiệp của Diệp Tinh, không ngờ rằng Diệp Tinh còn có sản nghiệp khác.

Hơn nửa, vậy mà Diệp Tinh lại là người đầu tư 《Giới Nguyên Châu》, cũng chính là nói, hiện giờ giá trị của Diệp Tinh đã đạt tới con số mấy chục triệu!

Mấy chục triệu là khái niệm gì? Cho dù cả thành phố Thượng Hải này, Diệp Tinh tuyệt đối được xếp vào hàng có tiền nhất.

Trong lòng khiếp sợ, Hạ Lâm cũng có chút thất thần, điều trong lòng cô ta muốn thấy nhất là người khác hơn Diệp Tinh, nhưng hiện giờ bỗng nhiên Diệp Tinh lại trở thành một sự tồn tại mà cô ta khó mà với tới.

“Choang!”


Trong lúc thất thần, tay cô vô ý đập vào một ly rượu trên bàn, sau đó ly rượu này trực tiếp rơi từ trên bàn xuống vỡ nát.

“Cô làm ăn kiểu gì vậy?”

Lập tức có một tiếng mắng truyền tới, một người đàn ông trung niên đúng lúc từ chỗ này đi ra, nhưng bị rượu làm ướt ống quần.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Hạ Lâm phản ứng lại, lập tức nói xin lỗi.

“Trương tổng, xin lỗi, chúng tôi không cố ý.” Hạ Vũ Lộ thấy vậy, cũng lập tức xin lỗi.

“Ai đưa các cô tới vậy? Gọi người đưa các cô tới ra đây.” Người đàn ông trung niên rõ ràng rất tức giận: “Người như vậy cũng có thể vào, sự kiện lần này tổ chức kiểu gì vậy?”

Hạ Vũ Lộ liếm mặt, không ngừng cười xòa xin lỗi, cô ta biết thân phận của người đàn ông trước mặt, nếu thật sự để ông chủ của cô phát hiện, có lẽ ông chủ của cô sẽ lập tức đuổi việc cô.

Hạ Vũ Lộ không ngừng xin lỗi, về phần Hạ Lâm bị dọa sợ, trong mặt cũng lộ ra một tie khiếp sợ.

Cô ta chỉ là một người bình thường, trước mắt ít nhất cũng là phú ông nghìn vạn, chị họ thần thông quảng đại trong mắt cô chỉ có thể không ngừng xin lỗi, ngay cả minh tinh cũng chỉ có thể tiến lên hát hò nhảy múa, đắc tội bọn họ, bản thân chết thế nào cũng không biết.

“Ông ta sẽ đối phó mình thế nào?” trong lòng Hạ Lâm thật sự sợ rồi.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Động tĩnh ở đây rõ ràng đã thu hút sự chú ý của mọi người, Diệp Tinh cũng quay đầu nhìn, nhưng lại ngây ra.

“Hạ Lâm?”


Vậy mà hắn có thể nhìn thấy Hạ Lâm ở nơi này.

“Diệp Tinh.” Hạ Lâm cũng nhìn thấy Diệp Tinh, giống như bắt được một tia hi vọng, vội vàng hô lên, trong mắt cô hiện lên một tia khao khát.

Người đàn ông trung niên đang tức giận thấy vậy hỏi, nhìn Diệp Tinh, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Diệp Tổng, cậu và nhân viên phục vụ này quen biết ư?”

“Phải.” Diệp Tinh gật đầu, nhìn Hạ Lâm một cái, nhưng hắn cũng không nói gì, sau đó trực tiếp quay người rời đi.

Nói thật, hắn thật sự không có hảo cảm gì với Hạ Lâm.

Người đàn ông trung niên thấy Hạ Lâm gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, quay người trực tiếp rời đi, không tiếp tục dây dưa.

Người đàn ông trung niên không biết Diệp Tinh và Hạ Lâm rốt cuộc có quan hệ gì, mặc dù ông ta có chút tiền tài, nhưng khẳng định không thể đối đầu Diệp Tinh.

Hạ Lâm thấy người đàn ông rời đi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi, chuyện này hiển nhiên đã kết thúc.

Nếu như người đàn ông còn dây dưa không thôi, đợi chờ cô chính là thủ đoạn đối phó.

Trong lòng thở phào một hơi, đồng thời trong lòng Hạ Lâm cũng sinh ra một cảm giác bất lực.