Tạ Vân Trì nghĩ, bản thân anh là một người rất kiêu ngạo.

Anh luôn được vô số người khen ngợi dung mạo xuất sắc, thành tích đáng nể, hiểu chuyện lễ phép.

Thực sự rất nhiều, chính là “con nhà người ta” trong truyền thuyết.

Vì rất kiêu ngạo, anh cũng luôn tự tin rằng bầu trời cao sẽ rạng rỡ ở tương lai.

Cho dù ba bị bệnh nặng, vốn là một gia đình không tính là giàu có, trong nháy mắt lại mất đi trụ cột, anh của năm mười bốn tuổi phải bắt đầu đi làm thêm để chống đỡ chuyện trong nhà, Tạ Vân Trì vẫn kiêu ngạo.

Một cuộc giải phẫu tiêu tốn hết học phí mà ba dành dụm cho anh, mà vào lúc ấy anh vừa nhận được phiếu điểm kỳ thi vào cao trung, đứng nhất toàn thành phố.

Tạ Vân Trì nghe được nhóm hộ sĩ nghị luận, nói là một Trạng nguyên bộ dáng đẹp mắt như vậy, sao lại sinh ra trong gia đình nghèo khó như thế.

Thật đáng tiếc.

Càng đáng tiếc hơn là, loại bệnh này chỉ là tiêu tiền để kéo dài mạng sống mà thôi.

Ba anh nằm ở trên giường lặng lẽ rơi lệ.

Nhiều năm làm lụng vất vả, tay của ba đã sớm thô ráp.

Tạ Vân Trì đi giao báo buổi sáng xong, mua điểm tâ m đến bệnh viện, còn chưa đẩy cửa phòng bệnh ra đã nhìn thấy ở bên trong, ba đang nắm chặt lấy tay mẹ.

Anh dừng bước, nghe bọn họ nói chuyện.

Ba thở dài, “Chi Chi à, bà gả cho tôi nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn để bà phải chịu khổ. Trước khi cưới tôi còn nói với bà, nhất định sẽ khiến bà hạnh phúc, kết quả thì…”

Thẩm Chi vỗ vỗ tay ông, ý bảo ông không cần nghĩ nhiều: “Nhiều năm qua tôi vẫn rất hạnh phúc, ông đừng nói như thế, hơn nữa cái gì cũng có hy vọng, ông xem đi, Vân Trì càng lúc càng hiểu chuyện.”

Ba anh dường như cũng không cảm thấy được an ủi, vừa nhắc tới con trai, ông lại càng thêm vài phần bất lực: “Vân Trì cũng là bị tôi làm chậm trễ, nếu không phải do bệnh của tôi… Thằng bé giỏi như vậy, còn thi được hạng nhất thành phố…”

Tạ Vân Trì cúi thấp đầu, nhìn nhìn mũi chân, lại cong khóe môi, cười.

Anh kỳ thực không cảm thấy ba làm chậm trễ mình, ba ở trong lòng anh là một người rất vĩ đại.

Khi đang chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Tạ Vân Trì lại nghe thấy ba mình do dự mà mở miệng: “Kỳ thực bà không cần an ủi tôi, tôi cũng biết bệnh tình của tôi… Đại khái là không tốt lên được. Phẫu thuật một lần liền tiêu hết tiền dành dụm trong nhà rồi, còn tiếp tục như thế thì Vân Trì phải làm sao?”

Thẩm Chi há miệng th ở dốc, muốn nói cái gì, lại bị ông cười cười ngăn lại.

Tạ Vân Trì nghe thấy ba nói: “Bằng không… Đừng trị nữa.”

Tim Tạ Vân Trì nhảy lên, chưa bao giờ sợ hãi như lúc này.

Anh đẩy cửa đi vào.

Ba mẹ tựa hồ là không ngờ anh đột nhiên tiến vào, đều rất sửng sốt.

Tạ Vân Trì mím mím môi, ngữ khí ôn hòa, lại rất kiên định: “Ba, nếu ba không trị bệnh, con sẽ không đi học nữa.”

“Đứa nhỏ này…” Ba anh nhăn mày lại, tựa hồ là muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ đành thở dài.

Tạ Vân Trì chưa bao giờ cảm thấy ba mình là gánh nặng.

Có ba ở đây, anh mới thấy có được hy vọng.

Bệnh tình ổn định hơn một tháng, ba anh đột nhiên lại bệnh nặng, cần nhanh chóng thực hiện cuộc giải phẫu thứ hai.

Thẩm Chi đi vay mượn toàn bộ người thân họ hàng, tiền giải phẫu vẫn thiếu một chút.

Tạ Vân Trì cắn răng đứng ở quầy thu viện phí, đếm đi đếm lại số tiền này, trong đầu đang nghĩ phải tìm cách kiếm tiền thật nhanh.

Anh thậm chí còn nghĩ, bằng không thì quỳ xuống trước mặt bác sĩ, cầu xin người ta làm phẫu thuật trước, anh nhất định sẽ bù đủ số tiền còn lại.

Thẩm Chi âm thầm gạt nước mắt, hỏi nhân viên thu tiền xem có thể nộp sau không.

Nhân viên thu tiền cũng thở dài, lại nghe thấy thanh âm giòn tan của một nữ hài tử, mang theo sự ngọt ngào, nói: “Dì, dì cần gấp tiền làm phẫu thuật sao?”

Tạ Vân Trì đứng ở góc tường, nhìn qua chỗ thanh âm kia.

Là một nữ sinh tầm tuổi anh, mặc một cái váy màu xanh nhạt, cao gầy, tóc dài.

Cho dù chỉ nhìn được bóng lưng, nhưng vẫn có thể nhận ra nữ hài tử này rất xinh đẹp, quần áo mặc trên người cũng rất đắt.

Thẩm Chi lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười: “Đúng vậy, con có việc gì sao?”

Nữ hài tử nghiêng nghiêng đầu, lục lọi trong cặp sách sau lưng mình một lát, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho bà: “Dì à, đây là thẻ của con, bên trong không thiếu tiền, dì cầm dùng trước đi, cứu người quan trọng hơn.”

Thẩm Chi liên tục xua tay: “Như vậy sao được, sao dì có thể lấy tiền của con, huống hồ, đây hẳn là tiền của ba mẹ con phải không?”

“Không sao đâu dì.” Thanh âm của nữ hài tử có chút ngọt, mạnh mẽ nhét tấm thẻ vào trong tay Thẩm Chi, “Đây là tiền tiêu vặt của con, dì cứ yên tâm dùng. Hơn nữa nếu mẹ con ở đây, bà ấy nhất định cũng sẽ giúp dì.”

Cô dừng một chút, “Bằng không thì dì lưu lại số điện thoại của con đi, đến lúc đó dì có thể liên lạc với con, con tên là Kỷ Minh Nguyệt, Kỷ trong kỷ luật, Minh Nguyệt trong Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt.”

(Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt: trong câu Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, Nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ – 我本将心向明月,奈何明月照沟渠 – Ta vốn đem tâm hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu rãnh mương)

Thời điểm nữ hài tử chạy đi, Tạ Vân Trì rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt cô.

Quả nhiên rất xinh đẹp, da trắng nõn, lông mi dài, lúc cười lên thì như trăng trên trời, ấm áp lại mềm mại.

Ngay lúc đó Tạ Vân Trì nghĩ, vì sao lại có người ngốc như vậy, có thể tùy ý đưa tiền của mình cho người khác dùng.

Đúng vậy.

Không có người nào ngốc như vậy.

… Cho nên đó nhất định là thiên sứ.

Cuộc giải phẫu thứ hai thành công, ba anh chuyển nguy thành an, Thẩm Chi cùng Tạ Vân Trì đều thở dài nhẹ nhõm.

Tạ Vân Trì lại đi làm thêm nhiều hơn, nghĩ rằng phải sớm trả lại tiền cho nữ hài tử kia.

Cô ấy tên là, Kỷ Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt trong “Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt”.

Lần nữa nhìn thấy cô, là ngày khai giảng của nhất trung Đoan Thành.

Cô mặc đồng phục, không khác ngày đó là bao, Tạ Vân Trì vừa liếc một cái là nhận ra.

Nữ hài tử biếng nhác ngồi ở yên sau xe đạp, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, như là chưa tỉnh ngủ.

Nhưng vẫn rất xinh đẹp, cô thậm chí chỉ là ngồi trên xe đạp, cũng có không ít người xung quanh nhìn cô.

Nhưng đối với những ánh mắt này, cô lại không hề có phản ứng, cũng không phải không chú ý tới, hẳn là đã sớm thành thói quen.

Khi xe đạp đi qua anh, Tạ Vân Trì thấy Kỷ Minh Nguyệt túm túm nam sinh đạp xe ở phía trước, ngữ khí lười biếng, nhưng vẫn có thể nghe ra sự ngọt ngào giống ngày đó, cô nói: “Bùi Hiến, có socola không, mình đói.”

Nam sinh ở phía trước vừa thao thao bất tuyệt “Đưa bữa sáng cho cậu thì cậu không ăn, hiện tại lại kêu đói”, vừa lấy một thanh socola trong túi đưa cho nữ hài tử.

Tạ Vân Trì mím mím môi, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Anh nhịn không được mà nghĩ, nếu nữ hài tử ấy túm áo của mình, nói là muốn ăn socola, anh có cho cô không?

… Cho.

Dù cho phải nhịn đói cũng phải mua cho cô ăn.

Anh bị ý nghĩ này của bản thân dọa cho giật mình.

Trừ bỏ việc hôm đó, anh rõ ràng không biết gì về nữ sinh này, mà đối phương cũng không biết anh là ai.

Sự kinh ngạc đi qua, Tạ Vân Trì lại rất nhanh tiếp nhận ý nghĩ này.

Anh nghĩ, đại khái là bản thân có tình cảm đặc biệt với nữ hài tử này.

Nhưng đặc biệt thì đặc biệt, chẳng lẽ anh còn không rõ tình cảnh của bản thân sao, nữ hài tử kia vừa nhìn là biết xuất thân giàu có, độ tuổi xấp xỉ anh mà lại có thể dễ dàng lấy ra số tiền lớn như vậy, còn chẳng chớp mắt lấy một cái.

Bạn trai cô dường như cũng lớn lên trong cùng một môi trường với cô, bọn họ mới là người cùng một thế giới.

Bọn họ có vẻ rất hạnh phúc.

Tạ Vân Trì đè nén tình cảm phức tạp trong lòng, thu đi thần sắc trong mắt, đi tới phòng học của mình. 

Nhưng chuyện về số mệnh, cho tới bây giờ không phải cứ muốn là có thể tránh được.

Tạ Vân Trì cảm thấy, người tự do tùy ý như Kỷ Minh Nguyệt luôn có một sức hút mãnh liệt với anh.

Gặp lần đầu sẽ nhớ mãi không quên, gặp lần hai liền khắc cốt ghi tâm, gặp lần ba liền đi thẳng vào trong giấc mơ…

Có lẽ phải dùng thời gian cả đời mới có thể theo đuổi giấc mơ này.

Năm lớp 10 rất trùng hợp, Kỷ Minh Nguyệt học ở ngay lớp bên cạnh.

Cô không hề thiếu bạn bè, mấy người thường xuyên cùng nhau đùa giỡn, trong đó có nam sinh tên là Bùi Hiến kia.

Bọn họ đôi khi có cùng nhau đi qua cửa sổ lớp của anh, nữ hài tử ấy luôn giữ bộ dáng buồn bã ỉu xìu, giống như vĩnh viễn không thể tỉnh ngủ.

Có đôi khi đi đường sẽ đụng phải người ở trước mặt, người đi bên cạnh cô cũng không nói nên lời: “Miêu Miêu, cậu rốt cuộc có thể đi đứng đàng hoàng hay không, tối hôm qua cậu đi ăn trộm à, sáng đã đi muộn còn buồn ngủ như vậy!”

Nữ hài tử xoa xoa mắt, tiếp tục than thở: “Bùi Hiến, mình muốn ăn đùi gà!”

“Được được được, Kỷ đại tiểu thư của mình, đùi gà thì đùi gà.”

Tạ Vân Trì nhịn không được mà nhếch khóe môi, chỉ cảm thấy cô đáng yêu đến không chịu được.

Thích ăn thích ngủ, nhũ danh là Miêu Miêu, ừm, Miêu Miêu có thể ăn socola và đùi gà.

Cười xong thì lập tức cảm thấy chua xót.

Trong lớp có người tới hỏi bài anh, chú ý tới ánh mắt của anh thì hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế?”

Tạ Vân Trì lắc lắc đầu, thu hồi tầm mắt, cầm lấy đề bài, thuận miệng trả lời: “Xem một con mèo.”

Hai lớp có cùng giáo viên vật lý, ông thường xuyên cho là m đề, rồi để học sinh hai lớp chấm chéo.

Tạ Vân Trì dùng một ít phương pháp, lấy được bài của Kỷ Minh Nguyệt.

Chữ của cô thanh tú dễ nhìn, chỉ là có thể nhận ra cô vừa viết vừa gật gù buồn ngủ, chữ cứ dần dần trở nên rối loạn, sau khi tỉnh thì đẹp trở lại.

Cứ tuần hoàn như thế, Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy buồn cười.

Càng buồn cười hơn là, cô không làm hết bài, mà vẽ một bông hoa hồng lên đó.

Ừm, còn rất có thiên phú hội họa, chỉ là hình dạng cánh hoa có chút không đúng.

Anh sửa lại một chút, sau đó lại thấy cô đến cửa hàng hoa mà anh làm thêm.

Khi Kỷ Minh Nguyệt tới gần bản thân, Tạ Vân Trì cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, giống như sắp bị bệnh.

Nhưng lại rất vui, bị bệnh cũng được.

Anh lấy cớ “mua một tặng một”, tặng cho cô một bông hoa.

Nhìn Kỷ Minh Nguyệt rời đi, Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy giá tiền xa xỉ của bông hồng ấy thực sự rất đáng.

Tiêu hết tiền cơm tuần này cũng rất đáng giá, cô đã nhận rồi.

Sau này, lại nghe nói Bùi Hiến chỉ là thanh mai trúc mã của cô, không phải người yêu.

Tạ Vân Trì chỉ cảm thấy sự yêu thích của bản thân đã không thể kiềm chế nữa.

Dường như cuộc sống cao trung nghèo nàn không có gì đáng nói trở nên sinh động hơn vì ba chữ “Kỷ Minh Nguyệt”.

Anh thường xuyên nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia trong mộng.

Cô khỏa thân, mang theo nụ cười anh yêu thích nhất, đi đến bên cạnh anh, thanh âm ôn nhu ngọt ngào, hỏi: “Tạ Vân Trì, anh có thích em không?”

Trái tim của anh quả thực sắp nhảy ra rồi.

Nữ hài tử càng tiến lại gần hơn, thanh âm quyến rũ, âm cuối hơi cao lên, như đang trách móc: “Anh thích em đúng không? Anh không những thích em, còn muốn ngủ với em.”

Tạ Vân Trì giật yết hầu.

Thiếu nữ mị nhãn như tơ: “Anh không nói phải không? Vậy em đi.”

(Mị nhãn như tơ: ánh nhìn quyến rũ, mị hoặc)

Nói xong, cô quả thực không hề lưu luyến mà tính rời đi.

Tạ Vân Trì bỗng túm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, nhận thua: “Đừng đi.”

Thiếu nữ liếc anh một cái.

Anh gật đầu: “Anh thích em, anh cũng muốn… Ngủ với em.”

Thiếu nữ lúc này mới nở nụ cười, dựa vào trên người anh, hỏi: “Vậy sao anh còn bất động?”



Từ đêm tối đến bình minh, sau khi tỉnh lại, Tạ Vân Trì thở gấp phát hiện, đó chỉ là một giấc mộng.

Anh căn bản chưa từng có được cô.

Sau đó, chuyện này thật sự trở thành một nút thắt.

Mỗi lần được hạng nhất và lên sân khấu phát biểu, nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt ở bên dưới đang dõi theo mình, Tạ Vân Trì liền cảm thấy bản thân nhất định phải tiếp tục đạt hạng nhất; ở trên sân bóng nhìn thấy nữ hài tử ấy ở trong đám người, Tạ Vân Trì liền dễ dàng ném một cú ba điểm; ở bệnh viện, làm thêm, đi học mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy cô, liền cảm thấy mình được sạc đầy năng lượng.

Viết một bức thư tình, chẳng sợ không được trả lời, nhưng sự vui vẻ cũng chống đỡ được anh rất lâu.

Lâu đến mức chẳng sợ cô ở nước ngoài học đại học nhiều năm, mỗi khi cảm thấy áp lực quá lớn, anh lại muốn đi nhìn cô một cái.

Tất cả chi phí chữa bệnh và tang sự cho ba đã khiến gia đình anh rơi vào cảnh khốn đốn.

Tạ Vân Trì vừa nỗ lực trả nợ, vừa đem tất cả những gì mình có nghĩ cách mua một tấm vé máy bay, đi nhìn cô một cái.

Viết thư cũng rất vui vẻ.

Biết rõ là cô không nhìn thấy, nhưng mỗi ngày đều viết “Kỷ Minh Nguyệt, hôm nay…”, liền có cảm giác cô đang ngồi ở bên cạnh mình, nghe mình nói những chuyện xảy ra hôm nay.

Rồi anh đến thành phố cô ở.

Anh hô hấp cùng một bầu không khí với cô, những nơi anh đi qua, có khả năng là cô cũng đã từng tới.

Tạ Vân Trì mỗi lần đều mang theo ý cười: “Xin chào, tôi tên là Tạ Vân Trì, cho hỏi cô có từng gặp một nữ sinh tên là Kỷ Minh Nguyệt không?”

Đôi vợ chồng kia lắc đầu, còn không quên khuyên anh: “Cậu đã đến đây rất nhiều lần, lần nào cũng không tìm được cô ấy, không bằng đừng kiên trì nữa, buông bỏ đi.”

Anh đè nén sự mất mát trong mắt, lắc lắc đầu.

Sao có thể gọi là “kiên trì”?

Từ này được nói ra làm anh rất không thích.

Đối với Kỷ Minh Nguyệt, cho tới bây giờ đều không phải là kiên trì.

Mà là trời sinh như thế.

Trong mười năm đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

Anh cùng mẹ bước vào Thời gia, gia đình khốn đốn biến hóa rất lớn trong một đêm, mẹ anh thành phu nhân hào môn sống an nhàn sung sướng, mà anh cũng không cần ăn những thứ mình ghét, không cần vì một cái vé máy bay mà chắt chiu từng đồng nữa.

Có ba ruột, cũng có em gái ruột, thậm chí tiền đồ của bản thân cũng được an bài thỏa đáng.

Nhưng anh vẫn không nhìn thấy cô.

Sau khi vào Quân Diệu, công việc bận rộn, không có thời gian suy nghĩ miên man.

Nhưng chỉ cần nhàn hạ một chút, anh nhắm mắt lại, sẽ nghĩ, bây giờ Kỷ Minh Nguyệt như thế nào, sống có tốt không, công việc có thuận lợi không, có yêu người khác không.

Chỉ một cái liếc mắt, cô đã trở thành chấp niệm lớn nhất trong đời Tạ Vân Trì, cũng là chờ mong lớn nhất.

Chống đỡ anh vượt qua vô số thời khác gian nan, khiến anh có thể tràn đầy hy vọng, nở nụ cười mà đối mặt với gian nan.

Cho đến khi, em gái anh gặp Kỷ Minh Nguyệt.

Giống như người đi trong sa mạc đột nhiên nhìn thấy nước, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ, đó là ảo ảnh sao?

Nhưng cho dù như thế nào, cho dù chỉ là ảo ảnh, anh vẫn phải lao vào đó, xem có thể cứu vớt bản thân không.

Rồi sau đó, anh liền thấy Kỷ Minh Nguyệt mặc váy phù dâu, lén lút ăn bánh bao.

So với mười năm trước thì đẹp hơn rất nhiều, nhưng lại giống như không có gì thay đổi.

Trước khi tham gia hôn lễ thì anh nghĩ, anh chỉ đến nhìn em một cái.

Em có cuộc sống vui vẻ như ý, anh đã mãn nguyện rồi.

Nhưng lại không hề mãn nguyện.

Anh muốn có được cô, nắm lấy cô cả đời.

Phó Tư Viễn nói, “Tạ Vân Trì, tôi chưa từng thấy có người nào yêu đương mà khổ như cậu.”

Tạ Vân Trì cười cười, hỏi lại: “Khổ sao?”

Phó Tư Viễn nghẹn họng: “Còn chưa đủ khổ sao?”

Tạ Vân Trì lắc đầu.

Anh chưa bao giờ cảm thấy khổ.

Anh chỉ cảm thấy, ba chữ “Kỷ Minh Nguyệt” chính là những gì tốt đẹp nhất trong thời kỳ niên thiếu của anh.

Tốt đẹp đến mức dù ở trong khốn đốn cũng…

Đều là ánh sáng.