Ngày nào Hàn Phong cũng tới chăm sóc cô sau khi xong việc ở công ty.

Hạ Dĩ cũng được thả ra để ở bệnh viện chăm trong thời gian hắn ở I.N làm việc.
Từ bảy giờ sáng cho tới năm giờ chiều, đó là khoảng thời gian hắn phải ở I.N.

Chiều tối thì ở bệnh viện với cô.

Vài ngày đầu, hắn luôn phải chịu đựng giống như đang ở địa ngục vậy.
Mộc Na lấy Hàn Nhất làm lá chắn mà khiêu khích hắn.

Dần hiểu được một phần nào đó trong cuộc hôn nhân thế thân này, Mộc Na lại tiếp tục nở nụ cười thân thiện.
"Phong, khi anh cười trông đẹp hơn nhiều!".
Câu nói đó của cô khiến khuôn mặt hắn đỏ lên: "Cô ngậm miệng lại đi".
"Hì, tôi nói thật đó".
"Muộn rồi, ngủ! Tôi không rảnh nói phiến với cô".
Mộc Na nằm xuống, rồi sát vào một bên: "Anh có thể ngủ cùng tôi không? Tôi thấy hơi lạnh".
"Lạnh thì đắp chăn vô.

Ngậm miệng lại cho tôi ngủ".

Hàn Phong nhiều ngày đều nằm ngủ ở ghế sofa trong bệnh viện.


Điều đó khiến lưng anh đau nhức.
"Phong, tôi nói anh nhiều tiền như vậy tại sao không cho thêm một cái giường khác vào đây?".
"Tôi không muốn phí tiền vào những thứ quá vớ vẩn.

Cô không ngủ thì im miệng cho tôi".
Mộc Na đứng lên, cô tiến đến chỗ hắn.

Hàn Phong khi quá mệt mỏi, hắn liền nhắm mắt ngủ luôn sau đó.

Mộc Na ngồi xuống, nhìn Hàn Phong.

Ngón trỏ đặt lên trán hắn rồi trườn qua sóng mũi rồi xuống miệng.
Hàn Phong nắm lấy tay cô: "Đừng đi!".
"...".
Hắn kéo tay cô khiến vô sà vào lòng hắn.

Đôi mắt trợn ngược, nhìn ngược nhìn xuôi"...".
Hắn ôm chặt lấy eo cô: "Đừng, đừng đi".
Đầu cô áp sát vào ngực hắn, Mộc Na chỉ cười nhẹ rồi áp tai vào để nghe tiếng tim đập bên trong hắn: "Tôi sẽ không đi đâu hết".
Cứ thế, cô nằm trong lòng hắn ngủ.

Trăng hôm nay tròn hơn mọi ngày, sao hôm nay sáng hơn mọi, tiếng gió vi vu nghe hay hơn mọi ngày.
Sáng hôm sau:
Đôi mắt hé mở, Hàn Phong thấy cơ thể mình đau nhức và nặng nhọc.

Hắn nhìn xuống nhìn cô đang ngủ say.

Hai tay mình lại ôm chặt lấy cô: Sao mình có thể ngủ ngon đến vậy?.
Nhìn cô ngủ, lại không muốn đánh thức cô.

Hàn Phong khẽ sờ lấy mái tóc dài đến ngang lưng cô.

Nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô: "Tại sao bị tôi hành hạ đến như thế mà cô không hận tôi? Tại sao lại khen tôi, tại sao lại cười với tôi? Đừng khiến con tim tôi loạn nhịp".
Cánh cửa dần mở ra, Hàn Nhất vui vẻ mang đồ ăn vào.

Nhìn thấy cảnh này, anh trầm ngâm hồi lâu.
Nhưng lại nhìn Hàn Phong mà cười gian.

Hàn Phong nhìn thấy Hàn Nhất rồi giật mình ngồi dậy.


Hắn khiến cô ngã xuống đất.
"Ah...Cái gì thế?".
Hàn Nhất chạy lại mà đỡ lấy cô: "Em dâu, không sao chứ?".
Hàn Phong quay lại tư thế nghiêm, rồi lớn tiếng: "Ai cho cô ngủ...ngủ trên người tôi?".
"Này, tôi cũng là bệnh nhân đấy.

Anh không thể nhẹ nhàng chút sao? Là anh ôm chặt không cho tôi đi chứ có phải tôi cố ý đâu".
Hàn NHất đỡ cô ngồi lên rồi nhẹ nói với Hàn Phong: "Ra đây với anh một chút".
"Chuyện gì?".
"Cứ ra đây".
"???".
Hàn Phong theo Hàn Nhất đi ra khỏi phòng.

Hàn Nhất đóng cửa lại rồi khoác vai Hàn Phong cười lớn: "Anh biết là chú sẽ làm được mà.

Mới có sáu ngày thôi, ngoài dự định rồi".
"Anh nói cái gì thế?".
"Aiza, không phải ngại.

Anh thấy hết, anh biết hết.

Không hổ danh là em trai anh, anh rất tự hào về chú đấy.

Này, yêu rồi hả? Nói anh nghe yêu là như thế nào đi".
Bỏ tay Hàn Nhất ra, Hàn Phong cau mày: "Vớ vẩn.

Chẳng phải anh yêu cô ta sao? Sao lại hỏi yêu là gì?".

"Chẳng phải chú yêu chị cô ấy sao? Sao lại ôm rồi hôn cô ấy thế?".
"Cái đó...cái đó, chỉ là lúc đó đang trống vắng mà chị cô ta đến đúng lúc thôi.

Nhất thời, chỉ là nhất thời.

Mà cô ta với chị cô ta giống nhau, phẩm vị của em không kém thế".
"Hazz, đúng là không ai định nghĩ được chữ yêu mà.

Anh cược là sau này chú sẽ tự vã cho những gì mình vừa nói không sao tháng này ba mươi mốt ngày, còn hai mươi lăm ngày nữa.

Cố gắng lên! Tự vã sẽ thú vị lắm đó".
"Hàn Nhất, năm nay anh hai mươi bảy tuổi rồi đấy.

Không còn con nít nữa đâu, đừng đùa nữa!".
"Chẳng phải chú cũng bằng tuổi anh sao? Có cả vợ lâu rồi mà con đâu chẳng thấy, làn cho cái vai bác này kéo dài ra mà vẫn chưa được nhận".
"Vậy là anh còn thua cả em đấy! Còn chẳng được gọi bằng tiếng em chồng bao giờ!".
"Được, công nhận.

Anh thua chú một bước, vậy bây giờ chú phải cố gắng làm sao cho anh được làm bác đi.

Hơn hai bước mới được gọi là nhiều"..