Tướng quân mang họ Bắc Đường, toàn bộ Đại Chu chỉ có một người, Bắc Đường Mâu.

Y là dòng dõi con cháu thế gia, là võ tướng được trọng dụng nhiều nhất trong triều.
Người này trời sinh ngạo khí, không bao giờ cùng người khác tuỳ tiện kết giao, từ khi nào lại cùng Thất Hoàng Tử lúc nào cũng ở chốn thâm cung dây dưa qua lại?
"Bắc Đường Mâu có từng qua lại với Thất Hoàng Tử ư?" Hắn hỏi.
Hứa Trí lắc đầu: "Không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng có người nói, Bắc Đường tướng quân trước khi rời kinh, còn đặc biệt đi thăm Tỏa Thu Cung một chuyến."
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Chẳng qua cũng đều là tin đồn, thật giả khó phân."
Không có lửa làm sao có khói, nếu không có sự tình gì sao lại có lời đồn đãi.

Diệp Tương Bạch cười lạnh, chống tay một bên trán suy nghĩ, hai người này cho dù gặp nhau, cũng không thể nào nói chuyện chính sự, chắc chắn là dan díu đoạn tụ với nhau.
Hơn nữa nhìn thái độ, Bắc Đường Mâu hình như không có xa lánh Triệu Trường Niệm, ngược lại, còn thích thú.
Chẳng lẽ Bắc Đường thiếu gia cũng là tên đoạn tụ?
Hứa Trí bị thái độ thâm trầm bất thình lình của Diệp Tương Bạch doạ sợ, thấp thỏm nói: "Chủ tử không cần lo, Bắc Đường tướng quân tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Thất Hoàng Tử, có vẻ là có chút giao tình, nhưng không sâu, không đủ để hắn ra mặt vì Thất Hoàng Tử.


Cho nên về sau nếu như có chuyện gì, Bắc Đường gia nhất định sẽ không can thiệp."
Thấy ngữ khí quân sư đột nhiên hoảng sợ, Diệp Tương Bạch mới phản ứng được bản thân có điểm lạ.

Hắn mím môi, thu liễm lại tâm tình, bình thản nói: "Ta không có lo lắng việc này, Bắc Đường gia môn luôn chủ trương rời xa tranh đấu triều chính, không cần kiêng kỵ họ."
Vậy thì ngài đang nộ khí cái gì vậy? Hứa Trí không rõ, cũng không dám nói bừa, lẳng lặng vén một góc rèm xe nhìn ra ngoài.
Xe ngựa Thất Hoàng Tử thuận lợi xuất cung, đi một đường đến cửa chính Lý phủ, người gác cổng nhận thiếp mời, cung kính khom người mời Thất Hoàng Tử vào cửa.
Diệp Tương Bạch liếc mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng.
Mấy cái biệt phủ này, đi vào thì dễ thôi, nhưng người thì chưa chắc gặp được, người ta có một trăm biện pháp để dập cửa từ chối hắn, Thất Hoàng Tử còn ngây thơ tưởng trả lễ đơn giản.
Quả nhiên, không đến nửa canh giờ, Triệu Trường Niệm mặt mày ngơ ngác bước ra, đứng ngây tại cổng.

Quản gia cùng một đám cơ thiếp còn cùng nhau đối nàng hành lễ, lễ nghĩa là chu toàn, nhưng trong tay Hồng Đề vẫn bưng một đống hộp quà, một cái cũng không thiếu.
"Chuyện này nên xử trí như thế nào đây?" Trường Niệm nhíu mày hỏi quản gia, "Lý đại nhân không nói khi nào trở về sao? Chờ hắn trở về, ta lại đến bái phỏng cũng được."
Quản gia cười nói: "Chuyện của lão gia, chúng ta thật sự không rõ lắm.


Chờ lão gia trở về, chúng tiểu nhân lập tức đi mời ngài."
Vừa nói hắn vừa khom người đáp lễ nàng.
Người ta thái độ chu toàn như vậy, Trường Niệm cũng không còn gì để nói, bối rối quay đầu về hướng xe ngựa, đi được một nửa cảm thấy có gì không đúng, liền hỏi Hồng Đề: "Vậy nếu hắn không đến mời ta thì phải làm sao bây giờ?"
Hồng Đề khó xử lắc đầu: "Cũng không còn cách nào khác."
Khuôn mặt ửng hồng, Trường Niệm quay người trở về, trừng mắt chống nạnh mà nói: "Ta ở chỗ này chờ Lý đại nhân.

Đợi đến trời tối hắn nhất định sẽ trở về."
"Cái này..." Quản gia sợ hãi, "Cái này không được đâu.

Như vậy thành ra bổn phủ tiếp đón không chu đáo, mời ngài vào trong uống chén trà vậy"
"Không cần." Trường Niệm khoát tay, lanh lẹ nói, " Vào trong ngồi, nếu đại nhân trở về ta sẽ không nhìn thấy."
"Nghe ngài nói kìa, nếu lão gia trở về mà ngài không nhìn thấy, thì chúng thần cũng nhất định truyền lời cho lão gia."
Cái đó ai mà chắc được? Trường Niệm có chút tức giận, nàng cảm thấy bản thân bị xem thường, nếu đổi thành Thái tử hoặc Tam hoàng huynh, nhất định bọn họ có thể lập tức thấy người.

Cầm ghế để tại cửa chính mà ngồi xuống, Trường Niệm mặc kệ lời thuyết phục của quản gia và cơ thiếp, kiên trì nhìn chăm chăm vào cửa Lưu phủ.
"Cái này..." Hứa Trí thấy buồn cười, " Thất điện hạ cũng thật là ngây thơ."
Từ ngây thơ này dùng cũng quá uyển chuyển rồi, nói thẳng ra là đang bảo nàng ngốc không phải sao? Người này quả thực ngốc, biệt phủ có ba tòa nhà lớn, nàng nghĩ chặn một cửa liền có thể thấy người sao?
Hơn nữa, đường đường là hoàng tử, tại sao lại phải hạ mình làm ra việc vô bổ như vậy?
Diệp Tương Bạch nghiến răng, nhìn về phía khuôn mặt cố chấp của Triệu Trường Niệm ở đằng xa, hắn quyết định để người này ăn chút khổ để ghi nhớ thật lâu về sau.
Nhưng mà, nửa canh giờ trôi qua, tuyết lại bắt đầu rơi.
Triệu Trường Niệm lúc đi ra ngoài không mặc nhiều lớp quần áo, mặc kệ Hồng Đề đã khoác thêm một lớp áo ngoài cho nàng, do nàng ngồi ngay đầu gió, nên một lúc sau bờ môi liền tím cóng.
"Điện hạ." Quản gia Lý phủ cầm ô che cho nàng, dậm chân nói, " Ngài đừng làm khó dễ chúng ta, chúng ta cũng không dễ dàng."
"Ta không làm khó dễ các ngươi, ngươi không cần phải để ý đến ta." Trường Niệm há miệng run rẩy nói, " Ta chỉ đang chờ đại nhân của quý phủ mà thôi."
Quản gia nghẹn lời, cũng không biết nói gì nữa với vị điện hạ này, hành động này quả thực là địch tổn hại tám trăm mà bản thân tự thương tổn một ngàn.
"Điện hạ, vết thương của ngài vừa mới khỏi." Hồng Đề cũng lo lắng, "Nếu không lên xe chờ cũng được."
Trường Niệm cố chấp lắc đầu.
Lên xe chờ cũng không xong, nàng chỉ có thể chờ ở đây mới có thể gặp được người, việc này nàng rất rõ.
Phía xa trong xe ngựa, Diệp Tương Bạch lúc đầu còn uống trà xem náo nhiệt, nhưng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng khó coi.
Lý Thích Khánh lá gan cũng quá lớn đi, cho dù Thất Hoàng Tử không được sủng ái, nhưng cũng không phải để cho hắn xem thường như thế.
"Hứa Trí." Hắn mở miệng, "Cho người đi báo một tiếng, lát nữa trong cung không chừng có thánh chỉ đưa tới, muốn Lý đại nhân ra tiếp."

"Chủ tử?" Hứa Trí giật nảy mình, "Thánh chỉ gì thế? Nửa điểm cũng chưa hề nghe qua."
"Ta nói có là có." Diệp Tương Bạch mặt mày âm trầm, "Xem hắn có tiếp chỉ hay không."
Thánh chỉ đến, người trong phủ phải ăn mặc chỉnh tề ra cửa chính nhận lấy.

Nếu dám từ cửa sau chạy ra ngoài rồi vòng lại cửa chính để tiếp chỉ, vậy coi như hắn mạo phạm Thánh thượng.
Hứa Trí không rõ mọi việc đang thuận lợi mà tại sao phải làm như vậy, nhưng mệnh lệnh của chủ tử phải nghe, nên liền phái người đi truyền lời.
Thế là, trước khi Triệu Trường Niệm bị đông cứng thành tảng băng, Lý đại nhân rốt cục từ xa vội vàng chạy tới.
"Thất điện hạ, mời ngài vào trong!" Lý Thích Khánh hốt hoảng, "Trời lạnh như vậy, ngài không sợ bị đông lạnh sao? Mau vào trong, vào trong!"
Trường Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn phương hướng hắn chạy tới, cười nhạt nói: "Không cần đi vào làm gì, ta chỉ đến trả lễ cho đại nhân.

Quốc Công nói lễ đại nhân hạ quá nặng, chúng ta không gánh nổi."
"Aizz, chỉ là chút đặc sản địa phương, nặng là nặng như thế nào? Điện hạ nói quá lời rồi, chúng ta vào cửa trước..."
"Quốc Công không thu, ta cũng không thu." Hoàn toàn để ngoài tai lời hắn nói, Trường Niệm phất tay cho người đem hộp quà nhét vào tay quản gia cùng gia nô phía sau hắn, chờ bọn họ cầm chắc, nàng mới nhếch miệng cười, "Ngài thu hồi đi, ta liền có thể hồi cung."
Lý Thích Khánh khóe miệng giật một cái, lại nhớ tới thánh chỉ, không dám cùng Thất Hoàng Tử đứng trước cửa dây dưa, cân nhắc một phen, chỉ có thể chắp tay: "Ngày khác vi thần lại tiến cung bái kiến điện hạ."
"Được." Trường Niệm gật đầu, từ trên ghế dài đứng dậy, lảo đảo hai bước, miễn cưỡng vịn vào tay Hồng Đề để đứng vững, "Vậy ta cáo từ trước."