Tháng mười, kinh đô nghênh đón trận tuyết đầu mùa đầu tiên, bên trong nội điện đốt lò sưởi ấm áp.

Thương thế Trường Niệm đã tốt lên nhiều, rốt cục có thể thoải mái mà đi tắm.
Rèm cửa buông xuống, cửa khóa trái, tất cả cung nhân đều đứng đưa lưng về phía nội điện, Hồng Đề cũng không ngoại lệ.
Có cung nhân mới tới không biết phép tắc, lôi kéo tay áo của nàng nhỏ giọng hỏi: "Cô cô, bên trong thật sự không cần người hầu hạ?"
Hồng Đề gật đầu: "Điện hạ từ trước đến nay ghét người khác đụng chạm, tắm rửa hay thay quần áo đều là tự mình làm, các ngươi cứ thành thực mà trông coi."
Bình thường vị hoàng tử nào cũng phô trương, tắm rửa cũng cần bảy tám cung nhân phục vụ.

Vị điện hạ này ngược lại hay rồi, còn sợ hạ nhân mệt mỏi, một người cũng không cần.
Thầm than một tiếng, cung nhân đó cũng không hỏi nữa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trở lại chỗ.
Lúc Diệp Tương Bạch đến Tỏa Thu Cung, Triệu Trường Niệm đang ngồi trên trường kỷ.
"Quốc Công!" Nàng ngước lên thấy hắn liền cười nhẹ nhàng cười, đôi mắt cong cong, sóng mắt nhu hòa.
Diệp Tương Bạch nhìn, nghĩ thầm cười như vậy mới là cười, làm tâm trạng hắn cảm thấy thoải mái, so với lần phí bạc vào thanh lâu đó dễ chịu hơn nhiều.
Ngày đó ở thanh lâu, hắn cuối cùng vẫn không tìm được người thích hợp, định thần nghĩ lại hắn cảm thấy lần đó thật hoang đường.

Làm sao bản thân hắn lại phóng túng tới trình độ kia? Đại nghiệp chưa thành, sao có thể nghĩ đến việc cá nhân.
Bất quá, cúi đầu nhìn kỹ gương mặt Thất Hoàng Tử, Diệp Tương Bạch cảm thấy bản thân gần đây cảm xúc khác thường cũng không phải không có lí do.


Phàm là người thường đều thích cái đẹp, nhất là những thứ càng xinh đẹp càng làm nguyên tắc của bản thân khó tránh bị nhượng bộ.
Hắn không đoạn tụ, chẳng qua là thấy Thất Hoàng Tử có chút đẹp mắt thôi.
"Ngài lại đây uống trà đi!" Lôi kéo hắn đến cạnh bàn trà ngồi xuống, Trường Niệm cẩn thận đem chén trà nhét vào trong tay hắn.

Sau đó mắt sáng ngời nói, " Lý Thích Khánh của Hình bộ vừa đưa thiếp mời đến, nói là đại thọ tám mươi tuổi của lão nhân gia nhà hắn, nói ta nể mặt mà đến."
Tay cầm chén trà khựng lại, Diệp Tương Bạch nhíu mày: "Ngươi nhận rồi?"
"Phải nhận chứ!" Trường Niệm cảm thán, "Đây là lần đầu tiên có người đem thiệp mời cho ta, mà Lý đại nhân tự mình đến, còn mang theo chút đặc sản địa phương."
Nàng hất cằm chỉ về phía bức tường đối diện chất đống hộp quà: "Ta có ba cái, ngươi có bảy cái."
Uống không trôi chén trà nữa, Diệp Tương Bạch cầm chén trà đặt mạnh lên bàn "Ba" một tiếng: "Sao có thể nhận!"
Bị dọa đến giật mình, Trường Niệm hai mắt vô tội nhìn hắn: "Sao...!Làm sao, không thể nhận hả?"
Đương nhiên không thể! Lý Thích Khánh kia muốn nhờ vả chỗ hắn từ lâu, ba lần bốn lượt muốn đến phủ hắn tặng quà, Diệp Tương Bạch đều một mực không cho hắn cơ hội.

Giờ thì hay rồi, bị hắn bắt lấy sơ hở!
"Đạo lý cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn(*) điện hạ chưa nghe qua sao?" Diệp Tương Bạch trừng mắt, "Hắn hôm nay tặng đồ cho người, ngày mai lại cầu cạnh người, người nghĩ có cho hắn hay không?"
(*) cật nhân chuỷ nguyễn, nã nhân thủ đoản: ý là ăn của người ta thì nói chuyện sẽ phải mềm mỏng hơn.


Như câu "Ăn của chùa phải quét lá đa".
Trường Niệm cúi đầu nghiêm túc nghĩ, thẳng thắng nói: "Không sao, dù sao ta cũng chẳng có gì, hắn muốn lấy gì thì lấy đi!"
"Điện hạ đúng là không có thứ gì." Diệp Tương Bạch tức muốn chết rồi, "Còn tại hạ thì sao?"
Lý Thích Khánh có đứa con trai nổi danh hỗn thế ma vương mà hắn vẫn muốn mưu cầu chức quan cho nhưng bị Diệp Tương Bạch chèn ép.

Bây giờ thu lễ này, đồng nghĩa với việc phải nhắm mắt cho qua.

Tên hỗn thế ma vương đó sẽ đi gây hoạ khắp nơi.

Thất điện hạ cùng mặt mũi của hắn đều sẽ không có chỗ giấu.
Trường Niệm chậm rãi chớp mắt, cuối cùng cũng phản ứng, nhíu lông mày nói: "Thì ra Lý đại nhân có ý đồ như vậy."
"Còn không thì như thế nào!"
"Ta cứ nghĩ.." Trường Niệm cúi đầu đáng thương nói, "Ta cứ nghĩ hắn muốn cùng ta kết giao, cho nên mới vậy..."
Ngốc hết chỗ nói! Diệp Tương Bạch cơn giận bốc lên tới đầu, nếu không phải vì thân phận hắn thì hắn đã đi lên bóp cổ Thất hoàng tử.

Người này hiện tại vốn liếng không có, chỉ có hắn là tấm vé vàng, người bên ngoài chỉ nhắm vào hắn, chỗ nào sẽ đem vị hoàng tử này coi trọng? (*)
(*) mình tránh dùng từ "nàng" mỗi lần Diệp Tương Bạch suy nghĩ về Trường Niệm, vì hắn chưa biết Trường Niệm là nữ nên mình sẽ chỉ dùng "nàng" những đoạn dẫn chuyện hay suy nghĩ của Trường Niệm hay ai biết về thân thế thực của nàng.

Trong nháy mắt, Diệp Tương Bạch có chút hối hận, tìm kẻ đần như vậy làm lá chắn có phải sai rồi không? Người này chưa giúp hắn chắn được bao nhiêu mà hắn chưa gì đã thiệt thòi mấy lần.

Thậm chí còn có người ý đồ thông qua Thất hoàng tử mà nhờ cậy hắn, đây có phải là bị thiệt rồi không?
Thoáng thấy Phụ Quốc Công vẻ mặt âm u, Trường Niệm dọa sợ, lập tức nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Ngài đừng nóng giận, ta tìm cách trả lại lễ được hay không?"
"Người trả lại được sao?"
"Có thể chứ, cái này có gì mà không thể!" Trường Niệm chắc nịch đáp, " Ngài cho ta lệnh bài xuất cung, ta tự mình đi trả lễ!"
Hoàng tử đến tuổi thành niên đều có lệnh bài xuất cung, nhưng người này thì không có.

Diệp Tương Bạch cũng không thấy lạ, lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài, ném vào trong ngực nàng, lạnh lùng nói: "Điện hạ, thần nói trước, ngài tốt nhất đừng tưởng rằng trả lễ là chuyện đơn giản."
"Ta biết ta biết, ta sẽ cố gắng!" Cầm lấy lệnh bài, Trường Niệm miết lên hai lần rồi trịnh trọng bỏ vào trong ngực.
Ra vào cung rất nghiêm ngặt, nếu muốn có lệnh bài này cần báo cáo lên thánh thượng và hoàng hậu để chuẩn bị, lại phải viết tấu chương đến chỗ quản sự hậu cung để làm báo cáo.

Giày vò nhiêu khê như vậy nhưng ít cũng phải chờ thêm hai tháng.

Nhưng mà Phụ Quốc Công đúng là Phụ Quốc Công, tùy tiện tìm cũng ra một cái, còn ném đi như ném đồ chơi.
Có quyền thế thật tốt, Trường Niệm thật ghen tị.
Diệp Tương Bạch vẫn đang tức giận, nhưng lại không phát tiết được.

Người bên cạnh đứng thật gần hắn, còn có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ vừa tắm xong trên người hắn.
Trước kia không cảm thấy mùi hương này có gì đặc biệt, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại khẽ rung động.

Trái tim đánh "thụp"một tiếng nặng nề, khiến lồng ngực hắn cảm giác như nghẹt thở.
Khẽ rủa một tiếng, Diệp Tương Bạch lùi hai bước, mắt lạnh lẽo nhìn vị điện hạ này thay đổi ngoại bào, để Hồng Đề cùng mấy người cung nhân khác ôm hộp quà, sau đó hứng thú bừng bừng xuất cung.
"Quốc Công có muốn đi cùng ta không?"
"Không." Hắn nói, " Tại hạ còn có việc."
Hắn dự đoán sẽ xảy ra cảnh mất mặt, hắn còn lâu mới đi tham gia náo nhiệt.
Cùng lắm là kiếm một chỗ nào đó trốn xem náo nhiệt.
Trường Niệm cũng không ép hắn, cùng hắn rời khỏi Tỏa Thu Cung, hai người tách ra tại Tây Môn, sau đó nàng vô cùng cao hứng leo lên xe ngựa.
Diệp Tương Bạch ngồi xe ngựa của mình lặng lẽ bám theo từ xa, trên xe còn có quân sư Hứa Trí.
"Chủ tử cảm thấy Thất Hoàng Tử là người như thế nào?" Hứa Trí hỏi.
Diệp Tương Bạch cười giễu: "Hết ăn lại nằm, lại hay gây chuyện."
Hứa Trí gật đầu: "Nô tài đã cho người tra cẩn thận, Thất Hoàng Tử thật sự bình thường, hoàn toàn không phải giấu tài.

Nói thẳng ra chính là vô năng, chủ tử có thể yên tâm."
Hắn vốn cũng chẳng lo lắng gì, là do quân sư của hắn tự cảm thấy Thất Hoàng Tử không đơn giản, nhất định phải tra.

Nhưng mà Triệu Trường Niệm thật sự chẳng có gì để giấu, có bao nhiêu để trên mặt cả, còn có cái gì để tra?
"Chẳng qua thần nghe thấy vài tin đồn." Hứa Trí nói, " nghe đồn Thất Hoàng Tử đồng tính"
Ho nhẹ một tiếng, Diệp Tương Bạch nói: "Ta biết."
"Vậy chủ nhân có biết, Thất điện hạ hình như cũng dây dưa với Bắc Đường tướng quân?" Hứa Trí vuốt cằm nói, "Không biết hai người này có quan hệ như thế nào.".