Khi thánh chỉ truyền được tới Đoan châu đã là vào đầu tháng Ba, ở thủ phủ Ích Dương của Đoan châu đâu đâu cũng là tuyết trắng xóa. Sứ giả truyền chỉ đã ngồi chờ ở thiên sảnh của vương phủ đến nửa canh giờ, nước trà cũng bị ngâm qua nhiều lần tới nỗi sắp biến thành nước trắng. Biết Đoan vương có tâm lạnh nhạt, sứ giả đâu dám oán hận câu nào, dù sao Đoan vương thế lớn, đây lại còn là địa bàn của người ta. Đang thầm buồn bực trong lòng thì một tiếng cười to nhẹ nhàng khoan khoái truyền tới, "Bổn vương tới muộn."

Sứ giả vội vàng đứng dậy thi lễ, thầm đưa mắt đánh giá, người tới tóc đội mũ quan tinh xảo làm từ vàng, thân mặc áo tay dài có màu xanh ngọc, chân đi giày lụa vàng, toàn thân trên dưới đều toát ra sự thanh lịch ung dung. Trong lòng sứ giả không khỏi tán thưởng, thật là một vị vương gia tuấn lệ vô song! Nhưng đồ được làm từ lụa vàng thêu long đều là ngự dụng của hoàng đế, chẳng lẽ Đoan vương có dị tâm? Sứ giả cố dằn xuống trái tim đang đập thình thịch vì hồi hộp trong ngực, cười hiền cung kính thưa, "Mời Đoan vương tiếp chỉ." Vốn tưởng rằng vị Đoan vương này sẽ dẫn mình tới một sảnh đường có đầy đủ mọi người trong nhà tụ tập, nào biết vị vương gia ấy chỉ vươn tay, cười khẩy, "Đưa đây."


Sứ giả cực kỳ bối rối, đành ngượng ngùng lấy thánh chỉ ra đưa, Trạm Tuân cầm lấy thánh chỉ, hơi chắp hai tay tỏ ý cáo từ rồi xoay người phẩy áo rời đi, về thẳng nội viện. Thật khẽ khàng đẩy một cánh cửa, hơi ấm từ trong phòng lập tức ùa ra phả vào mặt, vương phi Tức Mặc Dao đang ngồi ở cạnh bàn nhỏ giọng hát một khúc hát ru không rõ tên để dỗ đứa nhỏ ngủ, còn Kim Hỉ đang đứng thẳng tắp phía sau luôn trong tư thế sẵn sàng hầu hạ. Nhìn thấy hình ảnh ấy, trong trái tim Trạm Tuân như có gì đó dâng lên lấp đầy, nhu tình bước tới bên Tức Mặc Dao, dịu dàng hỏi: "Đã sớm mời vú nuôi rồi, sao nàng cứ muốn tự mình chăm sóc chứ? Thân thể chịu được không?"

Kim Hỉ thấy vương gia đến, biết hai vợ chồng muốn tâm sự với nhau, liền lui ra ngoài. Tức Mặc Dao liếc xéo vương gia một cái, mặt hơi ửng đỏ, xẵng giọng: "Mình thì biết gì."


"Thế này không phải con bé chiếm mất 'địa bàn' của ta rồi sao." Trạm Tuân tỏ vẻ vô lại trêu chọc.

Chỉ cần thoáng nghĩ, Tức Mặc Dao hiểu được Trạm Tuân đang ám chỉ gì, nhất thời càng xấu hổ, xùy xùy mắng: "Xí, không đứng đắn. Mình ấy, hôm nay đã làm xong hết việc chưa? Chạy tới chỗ thiếp để được đánh hả?"

Trạm Tuân ném thánh chỉ lên bàn, cười hớn hở: "Ta từng nghe mấy hán tử thô kệch trong quán trà nói, ở trên giường mà được thê tử đánh là mất hồn nhất."

"Mình — Suốt ngày cải trang vi hành để đi học mấy lời vô sỉ này sao? Đêm nay phạt quỳ ở đầu giường!" Tức Mặc Dao chỉ cảm thấy hai tai cũng nóng lên, bày ra dáng vẻ đứng đắn nghiêm mặt bảo. Khi mới đầu vừa gả cho Trạm Tuân, điều nàng cực không quen chính là người này thường hay nói chuyện chẳng biết kiêng kị, có nhiều lần còn bị chọc tới khóc. Sau này dần hiểu được tính nết người thương, cũng chậm rãi bất đắc dĩ tiếp nhận, đến bây giờ khi đã có con, đôi lúc còn đáp trả lại được vài câu. Chính là khi nhìn thấy cuộn thánh chỉ trên bàn, lòng nàng lại trở nên trầm trọng, "Thánh chỉ này mình nhận lúc nào vậy?"


Trạm Tuân vừa dụ đứa nhỏ, vừa xem thường đáp, "Vừa mới."

Tức Mặc Dao càng thêm lo lắng, nàng biết rõ quy củ khi đón thánh chỉ, kiểu tùy tiện tiếp chỉ giống Trạm Tuân sẽ bị xem là coi rẻ thiên tử, là tội có thể tru di cửu tộc. Đôi mày thanh tú của nàng cau chặt: "Mình cần gì phải làm vậy chứ? Chỉ nhẫn nhịn chút thôi cũng đâu sao."

"Đúng là nhịn chút không sao, nhưng quan trọng là ta không muốn nhịn. Các triều đại Tấn đế bọn hắn đều phải dựa vào Trạm thị ta mới có thể ngồi yên đại vị. Nhưng nàng xem, mỗi đời Tấn đế đều coi Trạm thị ta như cái gai trong mắt, thế mà nhiều đời Trạm thị ta lại vẫn có thể vì Tấn đế nữ giả nam trang làm kẻ giữ nhà. Càng buồn cười hơn là, các đời tổ tiên của Trạm thị lại còn phải cẩn thận giữ gìn bí mật ấy, chỉ sợ lơ là chút thôi sẽ làm cửu tộc của mình chết không có chỗ chôn." Trạm Tuân rất kích động, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, rồi bất chợt ngừng lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, thở dài một hơi: "Sống ở thiên hạ này ta không nhìn thấy niềm vui của những người được sinh ra làm nữ tử, vì thế ta muốn mở ra một chân trời mới cho Hi nhi, cho Trạm thị của mình. Ta muốn Hi nhi của ta mặc dù là nữ tử, vẫn sẽ có thể đường đường chính chính đầu đội trời chân đạp đất, là một nữ tử khiến tất cả thần dân trong thiên hạ này phải thần phục ngưỡng mộ!"
Làm sao Tức Mặc Dao không hiểu được tâm tư của Trạm Tuân, cũng thở dài: "Đâu phải thiếp không biết nỗi lòng của mình, chúng ta là một, thiếp đương nhiên ủng hộ mình. Chỉ là bây giờ đã trở mặt với triều đình thì dường như hơi sớm."

Trạm Tuân mỉm cười: "Dao nhi, mặc dù ta từng cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể lấy thân phận nữ tử để đi chinh phạt thiên hạ, nhưng cuộc đời này ta có nàng đã thấy đủ rồi. Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng và Hi nhi phải rơi vào hiểm cảnh. Mẫn Thuân bất nhân tàn bạo, đã sớm làm mất lòng dân. Kháng thị ở Bắc Định lại vừa thống nhất phần lớn bộ lạc lập nên triều mới, dã tâm của Kháng Tàng Kim rất lớn, việc xua quân xuống phía nam này chỉ là chuyện sớm muộn. Loạn thế xuất anh hùng, Trạm thị ta há có thể bỏ qua cơ hội ấy?"
Nghe Trạm Tuân từ tốn nói, ngược lại càng khiến Tức Mặc Dao lo lắng hơn, mặc dù triền Tấn đã lụi bại như sương mờ, nhưng rết trăm chân chết vẫn đứng vững, không thể khinh thường được. Có điều thấy Trạm Tuân vui vẻ như thế, nàng cũng chẳng tiện nói gì thêm, lại nghe Trạm Tuân hỏi: "Dao nhi, Hi nhi cũng sắp đầy tháng, nhưng sao vẫn chưa thấy người tộc Hữu Hoàng đưa trẻ con xuống núi vậy? Nàng đã truyền tin chưa?"

Tức Mặc Dao cũng thấy kỳ quái: "Từ mấy tháng trước thiếp đã thả ba con tuyết điêu đi, theo lý nên có tin rồi mới phải." Đang nói dở, Kim Hỉ đứng ngoài cửa phòng bỗng cất cao giọng báo: "Vương phi, có tuyết điêu bay về vương phủ." Hai người nghe xong vội vàng ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy trên bầu trời có một chấm trắng nhỏ. Tức Mặc Dao đưa đứa nhỏ cho Trạm Tuân bế, rồi lắc lắc chiếc vòng kim loại trên cổ tay, miệng huýt lên một giai điệu kỳ quái. Đốm trắng ấy ngay tức thì dùng tốc độ cực nhanh lao xuống, đó chính là một con chim ưng lớn toàn thân trắng như tuyết có chiều dài tới hơn bốn thước. Đợi nó đáp đất, Tức Mặc Dao vẫn tiếp tục huýt ra âm điệu kỳ quái kia, rồi chầm chậm tiến tới gần, cởi chiếc túi gấm ở trên chân nó ra. Bên trong túi có một phong thư và một hạt giống, nàng chỉ đọc lướt qua thư rồi đưa sang cho Trạm Tuân xem, trên đó là chữ viết của tộc Hữu Hoàng, tất cả các triều đại Trạm thị đều có học.
Trạm Tuân không khỏi cau mày, ý bảo thê tử cùng theo về phòng, vừa mới đặt con lên nôi, đã vội vàng hỏi: "Có ý gì đây? Cái gì gọi là giới môn không ổn, hai mươi năm sau gặp lại chứ?"

Tức Mặc Dao có chút buồn cười nhìn dáng vẻ hấp tấp của phu quân, an ủi: "Mình bình tĩnh chút, đừng nóng nảy, từ từ nghe thiếp giải thích. Mình có biết cái gì gọi là 'giới' không? Thật ra thế giới của chúng ta là do vô số 'giới' tạo thành, kiểu giống như trong một giỏ trứng có rất nhiều quả trứng ấy, bên trong mỗi quả trứng đó có thể chính là giới của mình. Chẳng qua 'giới' không giống như trứng gà, mà nó sẽ có khe nứt, bởi thế đôi lúc vì một vài nguyên nhân nào đó, mà các 'giới' có thể liên kết với nhau. Chỉ là cánh cửa ấy rất khó tìm, hơn nữa lại thường xuyên thay đổi, cho nên những người ở thế giới này mới hoàn toàn không biết còn những thế giới khác."
"Nàng không phải người cùng một thế giới với ta sao?" Trạm Tuân quả thực quá bất ngờ, tay túm lấy góc áo vò vò hệt như một đứa trẻ, "Không phải từ lúc còn là trẻ sơ sinh nàng đã được đưa tới đây à? Làm sao nàng biết những chuyện này chứ?"

Tức Mặc Dao cực yêu thích hành động vô thức kia của người thương, tiến tới gần sờ gáy Trạm Tuân, nói, "Lại ngốc rồi. Mình đã quên trên núi Tê Ngô còn có thư viện Thái Dịch sao?"

"Đúng đúng, trong lịch sử gia tộc của Trạm thị có nói, những người tộc Hữu Hoàng đưa trẻ con xuống núi cũng sẽ là chủ nhân đời kế tiếp của thư viện Thái Dịch, hóa ra nguyên nhân chính là để dạy các nàng nha." Trạm Tuân sốt ruột hỏi: "Vậy lần này không có người đến, chẳng lẽ Trạm thị phải tuyệt hậu sao?" Sau đó lại tự nhủ thầm: "Xem ra quyết định để Trạm Hi quay về làm nữ tử lần này của ta thật là sáng suốt, về sau con bé có thể cùng nam nhân sinh con."
Tức Mặc Dao khẽ cười: "Mình ý, lại bắt đầu tự thổi phồng bản thân rồi. Mình còn nhớ dấu hiệu đặc thù trên người thiếp không?"

"Đương nhiên nhớ rồi! Là một viên tinh ngọc năm cánh dài khoảng nửa tấc ở giữa ngực nàng." Trạm Tuân cười đến quỷ dị, "Có chỗ nào trên người nàng mà ta không biết chứ."

Tức Mặc Dao xấu hổ nhéo lỗ tai Trạm Tuân, "Lại không đứng đắn này. Thật ra viên ngọc ấy là trời sinh, mỗi người tộc Hữu Hoàng đều có, nó chính là bí mật sinh sản của người tộc thiếp. Thế giới mà tộc Hữu Hoàng sống là một thế giới hoàn toàn khác với nơi này, ở đó có thần, tiên, yêu, ma, quỷ, người, yêu tinh, rồi các môn phái tu tiên... hỗn loạn sống chung cạnh nhau. Tộc của thiếp được coi là một tồn tại kỳ lạ, nằm ở giữa tiên và thần, hoàn toàn khác biệt với mọi tộc khác. Tộc của thiếp mặc dù tất cả đều là nữ tử, nhưng việc sinh sản lại chẳng dễ chút nào, thông thường phải mang thai ít nhất mười năm, thậm chí có những người còn mang thai tới tận trăm năm, cái đó còn tùy thuộc vào thể chất của riêng mỗi người. Sau khi sinh phải dùng sữa mẹ nuôi nấng đứa trẻ ba năm, nếu không đứa nhỏ chắc chắn sẽ không thể sống, đây cũng là lý do vì sao thiếp phải tự mình cho con bú. Người tộc thiếp mười năm mới lớn thêm một tuổi, mười sáu tuổi được xem là trưởng thành."
Trạm Tuân tỉnh ngộ, "Hóa ra thê tử ta là tiên nhân. Chẳng thể trách ở đêm động phòng, lúc nàng cực độ suиɠ sướиɠ thì viên ngọc trước ngực ấy lại bắn ra một tia sáng, hút lấy một giọt máu từ ngực ta. Lúc đó ta còn thấy kỳ quái, hỏi nàng, nhưng nàng lại chẳng chịu trả lời, ta cứ tưởng do nàng thẹn thùng, không ngờ là nguyên nhân kia." Nói xong vươn tay ôm lấy Tức Mặc Dao, rồi lại khó hiểu hỏi: "Không đúng, chẳng phải nàng cũng giống như mọi người khác, mang bầu Hi nhi mười tháng thì sinh sao?"

Tức Mặc Dao rúc vào lòng phu quân, "Năm đó, sau khi tổ tiên thiếp cứu tổ tiên mình..."

Trạm Tuân ngắt lời: "Đợi một chút, trong lịch sử gia tộc Trạm thị viết, là tổ tiên ta cứu tổ tiên nàng, sau đó tổ tiên nàng yêu tổ tiên ta, rồi có chúng ta."

Tức Mặc Dao cười như có như không nhìn người thương, "Mình cảm thấy, bằng pháp thuật của tổ tiên thiếp thì còn cần người phàm cứu sao?" Thấy Trạm Tuân dường như không tin, nàng tiếp tục nói: "Tổ tiên Trạm Bí của mình lúc ấy tâm tình buồn bực, đi du lịch tới núi tuyết thì bị lạc đường, tùy tùng theo cùng đều bị ngộ nạn, Trạm Bí lại càng thoi thóp sắp chết. Vừa khéo lúc ấy có Tức Mặc Quân, con gái của tộc trưởng tộc Hữu Hoàng vì sai sót trong lúc tu luyện pháp thuật mà làm mở ra một giới môn, đúng lúc cứu được Trạm Bí. Sau khi tới tộc, trong lúc vô tình Trạm Bí nghe được bí mật sinh sản của tộc thiếp, thì càng bắt đầu quấn quýt chặt lấy Tức Mặc Quân. Tổ tiên thiếp chưa bao giờ ra khỏi nơi sinh sống của tộc, nên đương nhiên đơn thuần vô cùng, làm sao có thể không xiêu lòng trước những lời ngon tiếng ngọt của Trạm Bí chứ? Nếu Trạm Bí chịu ở lại nơi tộc Hữu Hoàng sống, thì chỉ cần thông qua tu luyện và đan dược, bà ấy đã có thể sống tiêu dao khoái hoạt với Tức Mặc Quân. Nhưng Trạm Bí lại nóng lòng muốn báo thù, vì thế khăng khăng đòi quay trở về thế giới của mình, không thể làm khác, Tức Mặc Quân chỉ đành tới xin mẫu thân giúp đỡ. Tộc trưởng thấy tâm ý con gái đã quyết, nên làm phép cho Tức Mặc Quân có thể tạm thời biến thành phàm nhân, chỉ là quá trình này quá mức thống khổ, tới nỗi suýt chút nữa làm Tức Mặc Quân bỏ mạng. Sau khi Tức Mặc Quân và Trạm Bí quay về thế giới này thì sinh hạ một con gái, Trạm Bí cũng biết người tộc Hữu Hoàng chỉ có thể sinh ra nữ, nên dứt khoát để người con gái ấy nữ giả nam trang. Có điều con gái bọn họ cũng cần phải có con nối dõi, thế là Tức Mặc Quân lại quay về tộc mong mẫu thân giúp đỡ lần nữa, cùng mang theo lễ vật chính là quặng tinh thạch mà bà đã phát hiện thấy trên núi Tê Ngô. Tinh thạch là nguyên liệu tuyệt phẩm để luyện ra thần khí, vì muốn có nó để củng cố thực lực cho bộ tộc, tộc trưởng đành miễn cưỡng nhận lời. Mình không biết chứ, ở thế giới của thiếp còn cá lớn nuốt cá bé hơn cả thế giới này, việc tộc trưởng làm cũng chỉ là bất đắc dĩ, dù tộc thiếp không có lòng hiếu chiến, nhưng nhất định phải có đủ thực lực để tự bảo vệ mình."
"Trước đây ta chỉ biết thư viện Thái Dịch trên núi Tê Ngô chính là nơi huấn luyện ám vệ cho vương phủ, lại không ngờ còn có thêm bí ẩn này." Trạm Tuân oán hận: "Đều là lỗi của dòng họ Mẫn kia. Vừa muốn dùng chúng ta, lại vừa muốn đuổi cùng gϊếŧ tận. Đã phong chúng ta làm Đoan vương, còn phái cái thái thú đến giám thị. Mỗi đời con cháu Trạm thị ta sau khi ra đời tròn 100 ngày đều phải làm cái trò hề 'lấy máu nhận thân', quả thực khốn khiếp." Rồi bỗng nghĩ tới gì đó, cười vui ha ha: "Xem ra tổ tiên ta cũng là một tên vô lại. Thế mà trước đây ta còn tưởng tộc trưởng của nàng chính là người chia rẽ uyên ương. Nếu vậy, những người tộc Hữu Hoàng của nàng đến thế giới này chẳng phải sẽ thành thần à?"

Tức Mặc Dao đã sớm quen với việc vương gia nhà mình thường bất chợt lúc vui lúc giận, đáp: "Tộc Hữu Hoàng có quy tắc, sau khi trưởng thành, mỗi tộc nhân đều có thể tự do đi khắp chốn, nhưng bất kể thế nào cũng không được phép can thiệp vào chuyện của thế giới kia. Mỗi chủng tộc, mỗi thế giới đều có số phận của riêng mình, nếu tùy ý làm bậy sẽ bị trời phạt. Từng có một tộc tà ma đã đòi làm thế, kết quả vong tộc diệt chủng. Đây cũng là lý do vì sao mà tộc thiếp không khai thác tinh thạch quá nhiều, chỉ có dùng một lượng cực nhỏ. Hơn nữa giới môn rất khó tìm, lại rất không ổn định, nên bình thường giữa giới và giới cực ít có người đi qua. Lần này mở ra được giới môn hoàn toàn do ngẫu nhiên bởi sai lầm khi làm phép, lại còn ở trong lãnh địa của tộc thiếp. Có điều để duy trì được giới môn, cũng đã tiêu hao phép thuật của biết bao nhiêu người."
Trạm Tuân cảm khái: "Chỉ có thể nói là Trạm thị của ta quá may mắn, xem ra bí mật này mới là cái mà tổ tiên ta sợ người có dã tâm biết được. Chẳng biết phụ vương ta có biết cái này không?"

"Đương nhiên biết rồi, mỗi vương phi đương nhiệm đều sẽ đích thân nói rõ cho Đoan vương lúc ấy biết. Nhất định mẫu hậu cũng có nói cho phụ vương hay, nếu không tin, sau này khi tới tộc thiếp rồi thì mình cứ thử hỏi bọn họ..." Tức Mặc Dao còn chưa nói hết, Trạm Tuân đã nhảy dựng lên, "Phụ vương và mẫu hậu của ta còn chưa chết."

Tức Mặc Dao suýt chút nữa bị ngã sấp, cả giận nói: "Có khi còn nhìn thấy được cả tổ tiên trước nữa của mình cơ."

"Cái gì? Cái gì? Nàng mau nói rõ cho ta biết, như vậy rốt cuộc là sao? Trong lòng ta có cả đống nghi vấn, không biết nên bắt đầu hỏi từ cái gì đây?" Trạm Tuân nắm lấy tay thê tử yêu quý, vạn phần kích động.
"Mình đó, không được ngắt lời thiếp nữa." Tức Mặc Dao chọc yêu vào đầu phu quân, từ tốn kể: "Thật ra thiếp cũng không rõ lắm về những bí mật của tộc Hữu Hoàng, sư phụ chỉ nói sau này lúc về tộc rồi chúng ta sẽ tự biết được. Thiếp chỉ biết tổ tiên Tức Mặc Quân vì chịu phép biến thành phàm nhân mà suýt chút nữa mất mạng, tộc trưởng mới cân nhắc nghĩ ra một biện pháp, đó là đứa nhỏ khi mới sinh ra được ba năm tiên chất còn yếu, có thể chịu phép biến thành người thường mà không có quá nhiều tác hại. Nhưng tộc trưởng không muốn những nhà khác phải chịu cảnh đau buồn vì chia lìa cốt nhục, vì thế chỉ để nhà Tức Mặc của thiếp gánh vác việc này. Lúc thiếp vừa cai sữa đã được đưa tới đây, còn là một đứa trẻ sơ sinh không biết điều gì thì làm sao biết được nhiều chuyện khác của tộc Hữu Hoàng chứ? Có điều người hiện đang đứng đầu ở thư viện Thái Dịch là Tức Mặc Uyển, thật ra chính là tỷ tỷ ruột của thiếp." Nàng biết Trạm Tuân nghi hoặc, lại nói: "Người tộc Hữu Hoàng có thể sống rất thọ, về chuyện tình cảm lại càng kiên trinh không đổi, một khi đã kết bầu bạn thì sẽ vĩnh viễn không rời. Chỉ là thời gian thai nghén dài ngắn khác nhau, nên vai vế vô cùng hỗn loạn. Lúc mẹ và mẫu thân đang mang thai thiếp, đại tỷ cũng đã có tới hai đứa con. Bởi thế, người tộc thiếp cũng không quá coi trọng vai vế huyết thống, chỉ cần ngoài hai người mẫu thân sinh ra mình, thì còn lại đều có thể chọn làm bầu bạn kết đôi. Ở thế giới của thiếp, nếu là người trong tộc kết đôi với nhau thì sẽ có thể cùng nhau thai nghén, nếu kết đôi với người ngoài tộc thì chỉ có thể do người tộc thiếp mang bầu, có điều lúc sinh ra toàn bộ đều sẽ là con gái, hơn nữa trước ngực còn có tinh ngọc trời sinh."
"Vậy sao nàng không còn mọc ra tinh ngọc nữa? Sao trên người Trạm thị của ta trước ngực cũng không có tinh ngọc, mà ngược lại phía sau lưng lại sinh ra một chiếc bớt phượng hoàng cực to?" Trạm Tuân vẫn không nhịn được chen ngang ngắt lời, liền bị thê tử yêu quý trừng cho một cái, đành cười trừ: "Nàng nói tiếp, nói tiếp."

Tức Mặc Dao lại tiếp: "Người tộc Hữu Hoàng tuy rằng có thể sống rất thọ, nhưng sống lâu quá đều sẽ cảm thấy buồn chán, vì thế lúc ấy bọn họ sẽ nguyện ý cùng song song hóa thành tiên khí bảo vệ cho tộc. Tộc địa tiên khí dồi dào, phàm nhân đi vào cũng chỉ cần tu luyện ba – năm năm là sẽ có được thân thể bán tiên, còn những đứa trẻ bị làm phép biến thành người thường cũng chỉ cần sống ở tộc địa một thời gian là sẽ khôi phục thể chất cũ. Bây giờ thân thể thiếp là người phàm, mình cũng là người phàm, đương nhiên sẽ không có tinh ngọc di truyền lên người nhi đồng. Còn chiếc bớt phượng hoàng vàng kia là do tổ tiên của mình yêu cầu tộc trưởng làm phép tạo ra, bà ấy sợ Tấn đế hãm hại đời sau của mình, nếu lỡ có cốt nhục phân ly, thì vẫn có thể dựa vào chiếc bớt trên lưng ấy để đi tìm lại."
"Thì ra thế. Nói vậy các Đoan vương và vương phi triều đại trước mà mất sớm, đều chẳng qua là giả chết, chính mình dẫn theo thê tử về nhà mẹ đẻ sống tiêu dao?" Trạm Tuân bĩu môi, "Ái phi, chờ khi nào Hi nhi lớn chúng ta cũng chạy, sau đó lại đợi nó dẫn theo chồng và đứa nhỏ đến thăm chúng ta."

Tức Mặc Dao chầm chậm nói, "Tộc Hữu Hoàng chỉ cho phép nữ tử tiến vào. Một trong những điều kiện mà lúc trước tộc trưởng chịu đồng ý với Tức Mặc Quân là, nếu nữ tử họ Trạm có thể tự cùng nam tử sinh con, thì ước định này bị hủy bỏ. Từ đó giới môn sẽ đóng, không còn tiếp tục đến thế giới này."

"Cái gì!" Trạm Tuân lại cả kinh giật nảy, Tức Mặc Dao nhẹ đá ngài một cước, "Mình xem này." Nàng từ túi gấm đổ ra một 'hạt giống', "Tuy nói người tộc thiếp dùng tinh ngọc để sinh sản, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có tộc nhân trời sinh khiếm khuyết không có tinh ngọc, lúc này họ sẽ dùng cái 'song sinh nhiễu' này để bù đắp. Bỏ 'hạt giống' này vào một chậu hoa, ba năm sau nó sẽ mọc lên một cây nhìn như đông trùng hạ thảo có hình rắn hai đầu, hai người yêu nhau lần lượt đưa cổ tay phải và trái của mình tới gần cho đầu 'rắn' cắn, sau khi cắn xong, đông trùng hạ thảo sẽ lập tức chết. Còn trước ngực của người bị cắn ở cổ tay trái sẽ sinh ra tinh ngọc, nhưng người ấy chỉ có thể cùng duy nhất người bị cắn ở cổ tay phải sinh sản ra đời sau."
Trạm Tuân cầm cái 'hạt giống' kia lên ngắm nghía vài lượt, rất cảm khái, "Thần kỳ như vậy? Không hổ là tiên nhân."

"Cho nên, chuyện về con nối dõi không còn vấn đề nữa, xin tướng công hãy để cho Hi nhi tự mình tìm người thương. Bất kể là nam hay nữ, chúng ta chỉ cần ủng hộ là được." Tức Mặc Dao cố ý dùng giọng làm nũng.

Trạm Tuân rất hưởng thụ, ôm người thương vào lòng trộm cười: "Đó là đương nhiên. Có điều hai vị mẫu thân của nàng có nhiều con như vậy, mà Trạm thị của ta chỉ toàn con một mấy đời, thế nên chúng ta hẳn phải cần cố gắng nhiều hơn nữa."

Mặt Tức Mặc Dao tức thì đỏ ửng, "Tinh ngọc hấp thụ xong máu sẽ lặn vào trong cơ thể, chỉ tới khi nào nó mọc ra lần nữa mới có thể tiếp tục sinh nở. Bây giờ thiếp là phàm nhân, sợ là không thể sinh ra tinh ngọc."
"Xem ra đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân mà các vị tổ tiên trước của ta cứ hay vội vàng vứt bỏ trọng trách." Trạm Tuân ôm chặt thê tử vào lòng, xấu xa giở trò, "Vậy thì cứ làm hết khả năng đã, còn lại xem thiên mệnh thôi."

"Giữa ban ngày ban mặt, mình đừng như vậy." Tức Mặc Dao liều mạng giãy giụa, hơi thở phì phò, "Người tộc Hữu Hoàng ba năm trước và ba năm sau khi sinh con đều không thể sinh hoạt vợ chồng, mặc dù bây giờ thiếp là phàm nhân, nhưng quy củ này cũng chỉ là rút ngắn thời gian lại mà thôi."

"Chẳng thể trách sau khi động phòng, ba tháng liền nàng đều không cho ta đụng vào." Tâm tình Trạm Tuân có chút ngứa ngáy khó nhịn, "Nói vậy chỉ cần chờ hết ba tháng sau khi sinh là được phải không?" Thấy Tức Mặc Dao gật đầu, ngài bắt đầu bẻ ngón tay tính, "Giờ đã qua một tháng, vậy chỉ cần nhịn hai tháng nữa thôi."
Thấy bộ dạng háo sắc đó của phu quân, Tức Mặc Dao vừa tức vừa thẹn, cố ý ôm lấy đứa nhỏ nghiêm mặt nói, "Thiếp cho mình biết, tộc trưởng bây giờ, hay chính là mẹ vợ của tổ tiên mình, Tức Mặc Quân – thê tử của Trạm Bí nhưng thật ra là muội muội của mẫu thân thiếp, xem như cô cô của thiếp. Mẹ ruột của mình nhưng thật ra chính là đường tỷ của thiếp, theo vai vế, thì mình là vãn bối của vãn bối của vãn bối của thiếp đó nha."

Cả người Trạm Tuân mềm nhũn, ngã ngửa lên giường, than thở, "Chẳng biết sau này liệu cháu gái tương lai của ta có cưới phải trưởng bối của trưởng bối của trưởng bối của ta nữa không nhỉ?"

...

Thoắt cái đã tới tháng Năm, khi tết Đoan Ngọ náo nhiệt vừa kết thúc cũng là tới lễ mừng 100 ngày của thế tử Trạm Hi. Thái thú Đoan châu Điền Phù chuẩn bị một phần quà cực lớn, dẫn theo một hàng các quan lớn quan nhỏ của triều đình tới phủ chúc mừng. Chỉ là màn lấy máu nhận thân trên tiệc rượu kia khiến sắc mặt của Trạm Tuân xanh lét, Điền Phù đã lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm, sao không biết đoán ý qua sắc mặt. Tới hộ dân bình thường cũng chỉ làm trò ấy khi thất lạc cốt nhục, hoặc là người chồng bị cắm sừng, triều đình làm vậy rõ ràng muốn nhục mạ người ta, đường đường Đoan vương sao có thể chịu nổi? Vì thế sau khi khai tiệc không lâu, Điền Phù đã dẫn đầu mượn cớ xin được cáo lui sớm, các quan viên khác thấy Điền đại nhân đi rồi, cũng sôi nổi cáo từ, người phía Đoan vương thì vô cùng phẫn nộ, từ đó hai bên càng thêm đối chọi gay gắt. Trạm Tuân tiếp tục chiêu binh mãi mã ngày đêm huấn luyện, chỉ đợi thời cơ chín muồi.
Đông qua xuân tới, chim bay cỏ mọc, thấm thoát đã trôi qua năm năm. Tiểu Trạm Hi càng ngày càng khả ái, Trạm Tuân cưng chiều con gái tới tận trời, con gái mà muốn trăng thì tuyệt đối không hái sao, chỉ cần bất cứ lúc nào có thời gian, Trạm Tuân đều ngay lập tức hồi phủ ôm con gái hết hôn rồi cắn. Ngày hôm đó đúng vào tiết giữa hè, Trạm Tuân không hề để tâm tới trời nóng nực oi bức mà cứ thế thúc ngựa chạy từ quân doanh ngoài thành về phủ, khi vừa mới ẵm con gái lên thì tổng quản thái giám Trạm Thành đã đến thưa: "Bẩm vương gia, người ở kinh thành có tới truyền chỉ, nói ít ngày nữa Đoan phi – sủng phi của hoàng thượng sẽ cùng Vĩnh Bình công chúa quay về Đoan châu thăm nhà."

Trạm Tuân cùng Tức Mặc Dao liếc nhau, cười lạnh:"Từ lúc nào mà hoàng thượng lại có sủng phi thế?"