Editor: Ngọc
Beta-er: Triêu Nguyên
Tôi có một cậu bạn trúc mã.

Cậu ấy đa sầu đa cảm, hơn nữa lại rất nhạy cảm.

Nhưng cậu lại hay chôn giấu tâm sự trong lòng.

Thực ra tôi không thể nhận biết được mấy cảm xúc này của cậu nhưng bởi tôi cảm xúc của tôi phụ thuộc vào cậu nên mới biết được.
Sau đó tôi đã thỉnh cầu, hy vọng rằng tôi có thể sống một cuộc sống với những cảm xúc của bản thân; tôi hy vọng có thể quay về kiếp trước để giải cứu Ly Thiên Thu, hy vọng có thể trả hết nợ cho cậu.

Rồi cuối cùng, tôi đã được đáp ứng.

Tôi quay trở về kiếp trước.

Tuy rằng tôi đã nỗ lực hết mình nhưng cũng không thể cứu được Lê Thiên.

Nhưng kỳ lạ thay, bây giờ tôi đã có thể sống một cuộc sống không bị phụ thuộc vào cảm xúc người khác nữa rồi.

Điều này hẳn là do bây giờ tôi không còn khả năng nhận biết cảm xúc của Ly Thiên Thu nữa.
Tôi đã cùng Ly Thiên Thu hẹn ước kiếp sau vẫn sẽ là vợ chồng.

Vì thế, mấy hôm trước tôi đã cầu hôn Ly Thiên Thu và cậu cũng đã đồng ý.

Kế tiếp là những thủ tục cưới hỏi rườm rà, phức tạp.

Tôi bị quay mòng mòng đến nửa sống nửa chết.

Tôi muốn nói điều này không biết bao nhiêu lần với Ly Thiên Thu: “Không cần làm lễ cưới được không, lãnh giấy thôi là được rồi mà…”
Ly Thiên Thu rất tích cực chuẩn bị, tôi không muốn phá sự tích cực đó của cậu nên cố chịu đựng sự khó chịu này.

Nhưng Ly Thiên Thu hình như lại biết được suy nghĩ của tôi, cậu nói: “Những việc này giao cho anh là được rồi, em không cần bận tâm đâu.”
Tôi giật mình, bởi trước nay tôi không hề biểu hiện ra sự khó chịu đó.


Thế tại sao Ly Thiên Thu lại có thể biết được suy nghĩ của tôi?
Điều kì lạ còn hơn thế nữa.

Mới hôm qua, khi tôi đang cùng cậu thảo luận về tiệc chiêu đãi khách khứa, bỗng nhiên có một tin nhắn từ đồng nghiệp bảo thành phố B sắp có triển lãm.

Tôi thấy thế liền vô cùng kích động, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng Ly Thiên Thu vẫn đang ở bên cạnh tôi, cậu còn vô cùng nghiêm túc làm việc.

Nếu bây giờ tôi nói tôi muốn đến thành phố B xem triển lãm thì quá vô tâm cho nên tôi đè nén trái tim kích động của mình xuống, kiên nhẫn cùng cậu thảo luận.

Nhưng Ly Thiên Thu lại quay đầu sang nói với tôi: “Nếu em muốn đi thì cứ đi đi.

Đừng đè nén cảm xúc như thế.”
Khi đó tôi thực rất hoảng sợ, bởi vì cậu căn bản không có nhìn thấy tin nhắn mà đồng nghiệp gửi cho tôi.
Còn nữa, có hôm buổi tối tôi bỗng nhiên muốn ăn cá kho.

Cậu không cần tôi nói, lập tức nấu cá kho cho tôi ăn.
Còn có, lúc cậu tắm rửa, quên lấy khăn lông vì vậy tôi chạy đến phòng cậu giúp lấy khăn lông.

Một khe hở bé tí teo mở ra từ phòng tắm, hơi nước từ bên trong thoát ra, nhẹ nhàng mang theo mùi hương sữa tắm.

Ly Thiên Thu tránh ở phía sau cửa, với tay ra lấy khăn.
Da cậu trắng nõn nà, tinh tế.

Cánh tay còn phảng phất một vài giọt nước.

Làn da vừa mịn màng, vừa trắng trẻo lại còn quyến rũ như thế thật khiến người khác nhịn không được mà muốn cắn một cái.

Khi đó tôi ma xui quỷ khiến thế nào mà nghĩ: Nói thật, từ sau khi Ly Thiên Thu lớn lên, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu lõa thể.

Khi còn nhỏ, cậu nhỏ của cậu vừa nhỏ lại trắng.


Hiện tại … của cậu có lớn hơn không? Nếu về sau sinh hoạt hôn nhân không hài hòa thì làm sao? Đã cùng cậu yêu đương, bên nhau năm năm nhưng cậu chưa bao giờ yêu cầu tôi về phương diện đó.

Có phải là do cậu quá nhỏ nên cảm thấy tự ti?
Không ngờ rằng, trước khi tôi kịp nghĩ xong, Ly Thiên Thu đã đóng sầm cửa lại.

Cậu trông có vẻ khá khó chịu, tiếng nghiến răng kèn kẹt cùng thanh âm trầm đục: “Em đang nghĩ gì thế? Sau này rồi em sẽ rõ.”
Không lâu sau, Ly Thiên Thu từ phòng tắm đi ra.

Chỉ là khuôn mặt tuấn tú của cậu nhìn tôi chằm chằm.

Sắc mặt hồng nhuận, lỗ tai, cổ, xương quai xanh đều phảng phất ánh hồng.
Khi đó một suy đoán bỗng nổi lên trong tôi.

Có phải Ly Thiên Thu có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi, có phải cậu có thể biết được tôi đang nghĩ gì?
Sau đó tôi lại phát hiện, Ly Thiên Thu quả thật có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi, nhưng cậu không thể biết suy nghĩ của tôi.

Cũng giống như tôi hồi trước, chỉ biết cảm xúc của cậu chứ không cách nào biết được cậu đang nghĩ gì.

Nhưng đầu óc Ly Thiên Thu vốn luôn thông minh, cậu có thể thông qua cảm xúc của tôi mà phỏng đoán tôi đang nghĩ gì.

Nếu tôi phải đoán như vậy, chắc chắn não tôi sẽ không thể chịu nổi.
Ly Thiên Thu ngồi trước máy tính, những ngón tay thon dài, trắng nõn liên tục gõ bàn phím, tôi xích lại gần thì thấy cậu đang thiết kế thiệp mời.

Phong cách thiệp cưới được thiết kế vô cùng lạ mắt, vừa đơn giản lại rất tinh tế, khiến người xem cảm thấy thoải mái.

Ly Thiên Thu quay đầu lại nhìn tôi, chỉ vào mấy loại thiệp mời rồi hỏi: “Em thích loại nào?”
Tôi gãi gãi đầu, trả lời: “Cái nào em cũng thích hết.” Dừng một chút, tôi nghi hoặc hỏi cậu: “Vì sao chuyện gì anh cũng tự mình làm thế, việc thiết kế thiệp này giao cho người khác làm là được rồi mà.”
Ly Thiên Thu trả lời: “Bởi vì em…”
“Hả?” Tôi có chút không hiểu, nhưng Ly Thiên Thu lại không có ý định giải thích, quay đầu lại tiếp tục làm việc.
Tôi xúc động, bất giác vươn tay ôm lấy cổ cậu.

Thân mình Ly Thiên Thu cứng đờ, cậu vừa mở miệng tính nói chuyện, tôi đã nói trước: “Ly Thiên Thu, thật tuyệt khi gặp được anh.


Em có nhiều khuyết điểm như thế, cảm ơn anh vẫn luôn bao dung em.”
Ly Thiên Thu xoay người, ôm tôi, thì thầm: “Điều may mắn và tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh đó chính là gặp được em.” Sau một lúc, cậu nói: “Gần đây anh dường như hiểu em hơn.

Anh rất hạnh phúc.

Trương Linh… em thật sự rất đáng yêu.”
Tôi giật mình nhận ra, hình như Ly Thiên Thu có ý muốn nói rằng cậu ấy thực sự biết được những cảm xúc của tôi.
Đôi tay Ly Thiên Thu nhẹ nhàng siết eo tôi, ôn nhu nói: “Trước kia anh luôn cảm thấy em rất xa cách anh, anh cứ cảm thấy bất an.

Nhưng hiện giờ anh có thể lại gần em hơn một chút, anh rất vui.”
Có một lần, tôi đã từng sợ Ly Thiên Thu nếu biết được bí mật của tôi thì sẽ chán ghét tôi.

Tôi vẫn luôn lo lắng rằng cậu ấy chỉ thích bộ dáng lạc quan của tôi, nếu cậu biết được mặt tối của tôi thì có lẽ cậu ấy sẽ rời đi.

Nhưng hiện giờ Ly Thiên Thu nói với tôi những lời này, tôi có chút ngạc nhiên, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Tôi hỏi cậu: “Em sẽ giận dỗi, nôn mửa, cũng sẽ ích kỉ.

Những điều đó anh không chán ghét sao?”
Ly Thiên Thu hơi cọ cọ vào cổ tôi, ôn nhu nói: “Không chán ghét, một chút cũng không.”
Tôi cười hắc hắc: “Thật nhẹ nhõm.”
Tôi còn nhớ rõ, lúc tôi học đại học, Ly Thiên Thu có đến trường tìm tôi.

Diện mạo của tôi tuy không xinh nhưng tính tình lại rất phóng khoáng cho nên tôi có rất nhiều bạn bè.

Tất cả các mối quan hệ đều giống nhau, các bạn nữ xem tôi như chị em, còn các bạn nam thì coi tôi như huynh đệ.

Cho nên khi Ly Thiên Thu đến trường tìm tôi,các bạn học đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ không hiểu vì sao tôi lại có thể có bạn trai đẹp như thế.
Khi đó tôi có hỏi qua Ly Thiên Thu, hỏi cậu vì sao lại thích tôi.

Ly Thiên Thu trả lời như thế này: Bởi vì em giống như mặt trời, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất thoải mái và ấm áp.
Tuy rằng Ly Thiên Thu nói lời này như một lời âu yếm nhưng cũng làm mọi người xôn xao, không ít nữ sinh nhìn tôi bằng ánh mắt hâm mộ.

Nhưng khi tôi nghe thấy thế, tôi không vui chút nào.


Tôi vẫn luôn thích Ly Thiên Thu một chút.

Sau khi cậu ấy nói điều đó ra, tình cảm của tôi đối với cậu dường như bị bóp nát.
Ly Thiên Thu không hề hiểu tôi, cậu ấy chỉ thích bộ dáng ngụy trang của tôi trước mặt cậu ấy.

Khi đó tôi đã tưởng như thế.
Vì vậy, ngày hôm sau của lúc đó, tôi đã không chủ động gọi điện cho cậu, cũng không cùng cậu nói chuyện phiếm.

Có khi cậu ấy mất hàng giờ đồng hồ để đến thành phố B gặp tôi nhưng tôi thà xem anime, manga còn hơn là hẹn hò cùng cậu ấy.
Khi đó Ly Thiên Thu ủy khuất không chịu được, khổ sở ngủ không yên.

Cậu ấy nhiều lần hỏi tôi, có phải cậu ấy đã làm sai gì không, hỏi tôi vì sao cứ luôn tránh cậu ấy.
Lúc đó tôi suy nghĩ một chút.

Có phải ý nghĩa sự tồn tại của tôi trong cuộc sống này chỉ để làm cho Ly Thiên Thu hạnh phúc? Thế cảm xúc của tôi thì sao? Cuộc đời tôi vốn không thuộc về tôi.
Sau này, mặc dù tôi nghiêm túc dỗ dành Ly Thiên Thu, cũng không còn gặp rắc rối với cậu ấy nữa.

Nhưng lòng tôi vẫn mãi có một cái gai không lấy ra được.

Cho nên 5 năm kế tiếp, tôi đều xem Ly Thiên Thu là một người bạn, không dám thích cậu ấy.

Dần dần, tôi đã thật sự xem Ly Thiên Thu là một người bạn.

Mấy việc thân mật của các cặp đôi tôi đều chưa từng làm.

Nếu cậu đứng cùng Toàn Tuyền Tuyền thì chắc chắn lúc ấy người tôi ôm sẽ là Toàn Tuyền Tuyền chứ không phải cậu ấy.
Tuy nhiên, hiện tại mọi thứ đều đã trôi qua.

Tôi quyết định sẽ thích Ly Thiên Thu thêm một lần nữa, cũng sẽ không cảnh giác cậu ấy nữa.

Hiện giờ, Ly Thiên Thu không chán ghét tính cách thật của tôi, cậu ấy có vì tôi mà nỗ lực chuẩn bị lễ cưới.

Một kết cục thật tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Truyện đã dần dần đến hồi kết.

Chúc các bạn độc giả sẽ thưởng thức tác phẩm một cách trọn vẹn nhất.