Hoắc Tùng Quân thản nhiên nói: “An Bích Hà không còn có chỗ dựa nữa, nhà họ An bọn họ đã xúc phạm đến tất cả các gia đình ở thành phố An.

Với tình hình như vậy thì chẳng ai muốn giúp cô ta ngoại trừ Ngô Thành Nam cả.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu chế nhạo: “Ngô Thành Nam thật là rảnh rỗi.

Trần Bách Nhã đã vào nhà họ Ngô rồi mà anh ta còn có thời gian để dọn dẹp đống lộn xộn này cho An Bích Hà”
“Tổng giám đốc Hoäc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhà họ Ngô và nhà họ Hoäắc vốn dĩ đã không ưa nhau vì chuyện trước đó rồi, lần này Ngô Thành Nam ra tay, chúng ta có nên làm gì không?” Triệu Khôi Vĩ hỏi.

“Tại sao không?” Hoác Tùng Quân ngẩng đầu nhàn nhạt liếc Triệu Khôi Vĩ một cái.

“Không phải chúng ta đã nói là sẽ hoàn toàn tiêu diệt An thị và nhà họ An sao? An Bích Hà cũng là người nhà họ An, không những thế cô ta còn làm ra loại chuyện này với chúng ta.

Hoắc Kỳ là một công ty có ý thức về công lý, tất nhiên chúng ta phải đi trừ hại cho người dân”

“Triệu Khôi Vĩ, cậu mau đi sắp xếp lại rồi tung ra tất cả những tin tức đã bị trấn áp trước đó” Hoắc Tùng Quân thẳng thắn ra lệnh, vẻ mặt Triệu Khôi Vĩ cũng nghiêm nghị hơn, anh ấy vội vàng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.

Sau khi Triệu Khôi Vĩ rời đi, Hoắc Tùng Quân liền nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài rất ấm áp và nhẹ nhàng nhưng trong mắt anh lại chứa đầy sự lạnh lùng.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đây là quy luật sống mà anh luôn tin tưởng.

Anh muốn nhà họ An bị đàn áp hoàn toàn và bọn họ.

sẽ không có một cơ hội nào để vực dậy.

An Bích Hà cũng như vậy, mặc dù không thể trực tiếp giết chết cô ta, nhưng phải làm cho cô ta không có cơ hội uy hiếp Lạc Hiểu Nhã một lần nữa.

An Bích Hà lần này ngủ rất ngon, hôm qua Ngô Thành Nam đã giúp cô ta giải quyết xong chuyện những phiền phức.

Chỉ cần một thời gian, cô ta sẽ khởi động lại Khinh Hà.

Nghĩ đến đây, An Bích Hà đang nằm trên giường liền nở ời, cô ta cảm thấy rất vui vẻ.

Người bên cạnh đã đi từ lâu, An Bích Hà đưa tay sờ chăn bông lạnh lẽo bên cạnh.

Cô ta nhanh chóng rời khỏi giường và chuẩn bị rửa mặt rồi trang điểm.

Từ khi Ngô Thành Nam gặp vấn đề ở chân, tính khí của anh ta rất dễ thay đổi, cô ta phải cư xử ngoan ngoãn thì anh ta mới hài lòng và tiếp tục làm chỗ dựa cho cô ta.


An Bích Hà dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân, khi cô ta đi ngang qua phòng làm việc của Ngô Thành Nam đã nghe thấy anh ta đang gọi video với người khác.

Mặc dù cô ta chỉ nghe thấy loáng thoáng nhưng cũng có thể hiểu rằng anh ta đang muốn sắp xếp cho cô vào Ngô Đạt.

Mặc dù bây giờ Ngô Thành Nam đang phải chữa trị vết thương ở đây, quyền lực cũng bị giảm bớt, nhưng anh ta vẫn chú ý đến mọi chuyện trong công ty.

Đặc biệt, hôm nay là ngày Trần Bách Nhã vào công ty, anh ta lại càng thêm khẩn trương và áp lực.

Sáng sớm đã ngồi đây để nghe ngóng tình hình.

An Bích Hà không dám trốn ở đây nghe trộm nên đã ngoan ngoãn đi ra phòng khách.

Người giúp việc nhìn thấy cô ta đã dậy thì mang đồ ăn sáng cho cô ta.

Nhìn thấy cảnh này, An Bích Hà càng cảm thấy tốt hơn.


Những người giúp việc này tuy có hơi ngốc nghếch một chút nhưng đều được Ngô Thành Nam đào tạo rất tốt, mặc dù bọn bọ biết An Bích Hà đã ra khỏi nhà họ An nhưng vẫn rất kính trọng cô ta.

An Bích Hà rất thích thái độ này của họ, trong khi ăn sáng, cô ta lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm một số từ khoá của Khinh Hà.

Hôm qua cô ta đã đưa tiền cho cặp vợ chồng kia rồi, chỉ cần bọn họ kiên quyết không nói gì thì sẽ không có vấn đề gì cả.

An Bích Hà đang tìm kiếm với một tâm lý thoải mái, nhưng khi nhìn vào những thông tin đang hiện lên trên màn hình thì chiếc thìa trong tay cô ta chợt rơi xuống bàn.

Ngón tay An Bích Hà không ngừng run rẩy, cô ta ngạc nhiên trợn to hai mắt, môi tái nhợt lắp bắp nói: “Làm sao, làm sao có thể như vậy.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì, không phải tin tức đã bị đè xuống sao, tại sao vẫn có thông tin về sự việc đó?”
An Bích Hạ nuốt nước bọt, như thể không tin vào những gì mình đang thấy, cô ta nhắm chặt mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra, màn hình điện thoại vẫn hiển thị như cũ..