“Thời gian không còn sớm nữa, Hoắc Tùng Quân, tôi không thể về quá muộn, nếu không… Bạn của tôi sẽ lo lắng”.

Thật ra Hoắc Tùng Quân rất muốn nói “nếu không… em cứ ở lại đây đi”, nhưng khi anh nghĩ tới bây giờ quan hệ của họ vẫn chưa thân thiết tới vậy thì không dám nói gì, chỉ mấp máy môi, ngoan ngoãn nằm xuống lại.

Lạc Hiểu Nhã lại tiếp tục xoa bóp giống như vừa rồi, lần này không có An Bích Hà quấy nhiễu vì vậy nên rất nhanh Hoắc Tùng Quân đã đi vào giấc ngủ.

Dường như Hoắc Tùng Quân vô cùng mệt mỏi, hơi thở đều đều, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ say, thế nhưng lông mày vẫn hơi nhăn lại, dường như ngủ không được yên giấc.

Lạc Hiểu Nhã cúi đầu nhìn anh, cô dùng tay cẩn thận, dè dặt vuốt thẳng nếp gấp giữa hai lông mày, cũng không biết rằng rốt cuộc trong lòng anh chất chứa bao nhiêu chuyện khiến cho anh đến lúc ngủ cũng không được thoải mái đến vậy.


Hoắc Tùng Quân đã ngủ rồi, cô cũng nên rời đi thôi.

Lạc Hiểu Nhã cẩn thận, nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cổ tay cô bị một bàn tay to nắm chặt lấy.

Trong lòng cô thoáng giật mình, cô tưởng rằng Hoắc Tùng Quân lại tỉnh rồi bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện rằng anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ, việc nắm lấy tay cô chỉ là hành động trong vô thức mà thôi.

Lạc Hiểu Nhã khẽ thở dài một hơi, cúi đầu định bỏ cái tay anh ra khỏi tay mình thì chợt nghe thấy Hoắc Tùng Quân nhỏ giọng nỉ non: “Hiểu Nhã…”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân thì nhất thời sững sờ, chôn chân tại chỗ.

Anh có làn da trắng nõn, thế nhưng trên mí mắt lại ửng đỏ, viền mắt ẩm ướt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, dường như bị ảnh hưởng bởi giấc mơ, giọng anh run rẩy, nỉ non: “Hiểu Nhã… Anh không tìm được em… Hiểu Nhã, em đang ở đâu vậy?”
Lúc này trái tim của Lạc Hiểu Nhã như bị những lời nói của Hoắc Tùng Quần bản trung vào nơi mềm yếu nhất, sống mũi cô cay xè, viền mắt cũng ửng đỏ.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một Hoắc Tùng Quân như thế này, càng nhìn, trong lòng cô càng cảm thấy đau xót.

Còn Hoắc Tùng Quân dùng hai tay ôm chắn, khẽ cọ cọ nước mắt, toàn thân cuộn tròn lại, giống như đang ôm Hiểu Nhã vào lòng vậy..

Trong lòng Lạc Hiểu Nhã cũng cảm thấy vô cùng đau lòng và không nỡ, nhưng cảm giác mông lung và sợ hãi còn nhiều hơn, cô biết rằng sự quyết tâm của bản thân ở trước mặt Hoắc Tùng Quân đều gần như bị vô hiệu hóa hết.

Mỗi lần gặp Hoắc Tùng Quân cô đều có cảm giác như mình bị trúng tà vậy, anh rất dễ dàng kích thích nơi mềm yếu nhất nơi con tim cô, e rằng cả đời này cô cũng không thể buông tay anh được.


Trong lúc đang hoảng loạn và sợ hãi, Lạc Hiểu Nhã chạy ra khỏi nhà, bản thân cô cũng không biết cô đang chạy đi đâu, giống như một người bị mất phương hướng.

Bởi vì trong nhà chỉ có một mình Hoắc Tùng Quân nên trước khi Lạc Hiểu Nhã rời đi thì cô khóa cửa kỹ càng, sau đó rời khỏi đây nhanh nhất có thể.

Mà ở phía đối diện nhà của Hoắc Tùng Quân, có một bóng người đi ra từ trong bóng tối, đôi mắt nhìn bóng lưng rời đi của cô một cách lạnh lẽo, tràn đầy oán hận.

Người đó chính là An Bích Hà!
Sau khi An Bích Hà tức giận mà cúp điện thoại, cô ta muốn đến tận đây để tự mình xác nhận xem những gì Lạc Hiểu Nhã nói có đúng hay không nên đã trốn bố mẹ, lén lút đi tới nhà của Hoắc Tùng Quân.

Cô ta đã đứng đây đợi được nửa tiếng rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đi ra ngoài.

Quả nhiên hai người bọn họ ở cùng nhau, lại còn ở cùng một phòng trong thời gian lâu như vậy.


Bàn tay của An Bích Hà nắm chặt lại thành một nắm, hàm răng cắn vào môi dưới, như thể muốn cắn môi đến chảy cả máu.

Cô ta biết rằng chuyện giải trừ hôn ước này chắc chắn sẽ không thể thay đổi được nữa rồi, cho dù cô ta có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được gì.

Lúc này An Bích Hà lấy điện thoại gọi cho ai đó.

“Alo”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói của cô thì vô cùng kinh ngạc, còn có chút hưng phấn và kích động.

“Cô chủ, đã hơn một năm nay rồi cô không liên hệ với tôi, lần này cô đột nhiên liên lạc lại, cô chủ muốn giao nhiệm vụ gì?”..