Lạc Hiểu Nhã không biết Hoắc Tùng Quân đã thương lượng xong xuôi với bố An, cũng không biết sát ý của An Bích Hà với cô.

Cô đi đến công ty được in trên danh thiếp, gặp được con trai của bà Trần, Trần Thanh Minh.

Anh ta quả nhiên giống như Hoắc Tùng Quân nói, được giáo dục rất tốt, rất dễ gần.

Có thể bà Trần đã nói với anh ta chuyện xảy ra ở “Khinh Hà” nên thái độ của Trần Thanh Minh với cô rất nhiệt tình, vẫn luôn cảm ơn chuyện cô giúp mẹ của anh ta giải vây.

Nhưng Trần Thanh Minh cũng rất quan trọng năng lực.

Anh ta xem sơ yếu lý lịch của Lạc Hiểu Nhã và một số tác phẩm trước đây của cô, sau khi xem xong cũng rất vừa lòng.


Tuy Lạc Hiểu Nhã đã ba năm không làm công việc liên quan đến thiết kế những cô tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, hồ sơ thực tập cũng rất đẹp.

Cô tham gia cuộc thi có uy tín cao và đạt được giải thưởng, tác phẩm trước kia thiết kế cũng rất sinh động, khiến cho lòng người rung lên.

Nhân tài ưu tú như vậy khó trách nhà họ An phong sát cô kĩ càng.

“Cô Lạc, cô thật sự rất ưu tú, công ty chúng tôi rất cần những nhân tài như cô.”
Trần Thanh Minh nói xong câu đó, Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn thả lỏng, nhoẻn miệng cười làm mọi người kinh ngạc.

Anh ta đưa ra các đãi ngộ cũng rất phong phú, Lạc Hiểu Nhã đồng ý thứ hai tuần sau nhậm chức, chuyện công việc xem như hoàn toàn được giải quyết.

Vừa ra khỏi cửu công ty Hoắc Tùng Quân đã gọi điện thoại qua.

Lạc Hiểu Nhã ấn nghe, giọng nói mang theo ý cười của Hoắc Tùng Quân truyền tới: “Thế nào, khi nào bắt đầu đi làm?”
Giải quyết xong chuyện công việc, tâm trạng của Lạc Hiểu Nhã rất tốt: “Sao anh biết bọn họ sẽ tuyển em?”.

Hoắc Tùng Quân nghe giọng nói ngọt ngào của cô, cúi đầu cong khóe miệng, khuôn mặt lộ ra sự cưng chiều: “Em ưu tú như vậy, nếu Trần Thanh Minh không có ánh mắt tốt, công ty đã sớm đóng cửa”.

Triệu Khôi Vĩ nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tổng giám đốc Hoắc, sự cưng chiều trên mặt anh làm anh ấy sợ run cầm cập.

Trên khuôn mặt bằng của tổng giám đốc Hoắc lại xuất hiện loại vẻ mặt này, thật là quái dị, không thể tưởng tượng được.


Lạc Hiểu Nhã bị sự cổ vũ không che giấu của anh làm cho đỏ mặt, cô ho khan một cái, nghiệm mặt nói: “Tìm tôi có chuyện gì? Nói nhanh lên!”
Nghe thấy cô “Trở mặt vô tình”, Hoắc Tùng Quân bất đắc dĩ: “Được rồi, anh thật sự có chuyện muốn nói cho em biết”.

“Anh và An Bích Hà đã hủy bỏ hôn ước, sau đó sẽ thông báo rõ ràng”
“Hả?” Lạc Hiểu Nhã không nghĩ tới hiệu suất của Hoắc Tùng Quân lại nhanh như vậy, chẳng qua trong lòng vẫn rất hả giận.

An Bích Hà hảo tâm tổn tựa hại nhiều người như vậy để lấy được hôn ước, cuối cùng vẫn trắng tay, Lạc Hiểu Nhã rất muốn nhìn biểu cảm bây giờ của cô ta.

“Chúc mừng anh, rốt cuộc cũng thoát khỏi người phụ nữ độc ác này” Cô không che giấu ác ý của mình chút nào.

Hoắc Tùng Quân cười, thay đổi đề tài: “Tối nay em có thời gian không?”
Lạc Hiểu Nhã nghe xong lời này, khuôn mặt căng thẳng, nghĩ tới phân tích của Sở Minh Nguyệt về con sói kia, cảnh giác hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Đương nhiên Hoắc Tùng Quân cũng nghe ra sự cảnh giác trong giọng nói của cô, khóe môi cong lên: “Hiểu Nhã, có phải em đã quên chuyện em hứa với anh rồi không? Một tuần hai lần giúp anh mát xa để dễ ngủ”.

Tiếng của Lạc Hiểu Nhã nghẹn lại, vừa giận vừa ngại, toàn bộ gương mặt đỏ lên.


Vừa nãy cô thật sự cảm thấy không ổn, còn tưởng rằng Hoắc Tùng Quân định làm chuyện gì không thể nói với cô.

“Được rồi, đợi anh tan làm rồi tôi qua đó” Cô nói xong, không đợi Hoắc Tùng Quân trả lời đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Khi về đến nhà, Sở Minh Nguyệt đang chờ cô, vội vàng đi lên hỏi: “Thế nào rồi?”
“Được rồi, thứ hai tuần sau đi làm!” Lạc Hiểu Nhã nghịch ngợm nháy mắt với cô ấy, Sở Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị nói chuyện thì di động của Lạc Hiểu Nhã vang lên.

Cô ấn nghe máy, phát hiện đó là công ty trước đây cô đã từng nộp đơn xin việc nhưng từ chối lịch sự bởi vì nhà họ An.

Giọng nói của người quản lý nhân sự ân cần trái ngược hoàn toàn với thái độ lúc trước, liên tiếp khen cô có thiên phú, có tài năng nói công ty rất coi trọng cô..