CHƯƠNG 74

Đúng lúc đó Mễ Tiểu Anh quay về, khi nhìn thấy Diệp Nam Huyền ở đó, sắc mặt rất không vui.

“Sao anh lại đến nữa rồi? Tổng giám đốc Diệp rảnh rỗi vậy sao?”

Đối với giọng điệu châm biếm cay nghiệt của Mễ Tiểu Anh, Diệp Nam Huyền tự động phớt lờ.

Anh ấn Trầm Tử An vào tay Mễ Tiểu Anh, lạnh lùng nói: “Trẻ con vẫn không nên ở trong bệnh viện quá lâu thì tốt hơn, ở đây vi khuẩn rất nhiều, đừng để lây cho nó. Còn nữa, đứa trẻ nhỏ như thế này nên đi học rồi, không phải cô là giáo viên sao? Đưa nó đến nhà trẻ đi. Ở đây có tôi rồi.”

Trầm Tử An và Mễ Tiểu Anh lườm Diệp Nam Huyền, Diệp Nam Huyền lại giống như không nhìn thấy, bước thẳng đến trước cửa sổ của Trầm Mặc Ca, lấy bữa sáng đã được mang đến ra.

“Tôi bảo má Trương hầm canh gà, cho thêm câu kỷ, bổ huyết bổ khí, em uống chút đi.”

Vừa nói, anh vừa rót canh gà vào bát.

Trầm Mặc Ca không rõ Diệp Nam Huyền bây giờ đang có ý gì, hơn nữa có những việc cô cũng không muốn để Minh Triết biết quá nhiều, cho nên cô quay đầu lại cười với Mễ Tiểu Anh nói: “Bạn thân à, Minh Triết đành nhờ cậu chăm sóc rồi. Tổng giám đốc Diệp nói không sai, Minh Triết cần phải đến trường rồi, môi trường ở đây không tốt lắm, yên tâm đi, mình không sao đâu. Nói thế nào đi nữa mình và Tổng giám đốc Diệp cũng là quan hệ hợp tác, anh ấy sẽ không bỏ mặc mình đâu. Hơn nữa nếu như mình đoán không nhầm, Tổng giám đốc Đường chắc cũng đã nhận được tin tức, sẽ qua đây rất nhanh thôi.”

“Ba nuôi lúc nào đến vậy ạ?”

Trầm Tử An vừa nghe thấy Đường Trình Siêu sắp đến, đôi mắt sáng rực rỡ, dáng vẻ mong chờ đó khiến Diệp Nam Huyền vô cùng cay mắt.

Tên nhóc này lại thích Đường Trình Siêu như vậy?

Sao anh chưa từng thấy tên nhóc này đối xử với anh tốt như vậy chứ?

Diệp Nam Huyền cũng không biết bị làm sao, bỗng nhiên buồn bực nói: “E rằng phải khiến mọi người thất vọng rồi, Tổng giám đốc Đường hiện tại có việc không đến được, bên này tôi sẽ chăm sóc chu toàn.”

“Anh nói gì cơ? Anh ấy có việc gì mà không đến được chứ?”

Trầm Mặc Ca lập tức nóng vội hẳn lên.

Mấy năm nay, Đường Trình Siêu quả thực đối xử rất tốt với ba mẹ con họ, cho dù là hợp đồng quan trọng, Đường Trình Siêu cũng không dốc lòng như thế, người duy nhất khiến anh không thoát ra được có lẽ chính là Nghê Nghê rồi.

Lẽ nào Nghê Nghê lại xảy ra chuyện rồi?

Biểu cảm căng thẳng của Trầm Mặc Ca vô cùng nhức nhối trong mắt của Diệp Nam Huyền, thậm chí trong lòng còn dâng lên một ngọn lửa không tên.

Tên Đường Trình Siêu này lại quan trọng với cô ấy đến vậy sao?

Tên nhóc kia mong chờ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ Trầm Mặc Ca cũng mong chờ như vậy, sắc mặt Diệp Nam Huyền càng khó coi.

“Làm sao tôi biết được, thư ký của anh ấy nói trong nhà nhất thời có việc không đến được. Em có quan trọng đến đâu, cũng chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế của Đường Trình Siêu, em có thể quan trọng bằng người nhà của người ta à?”

Diệp Nam Huyền không muốn nói như vậy, nhưng bỗng nhiên lại không khống chế nổi miệng của mình.

Hàng lông mày của Trầm Tử An nhíu chặt lại với nhau, bỗng nhiên hét một tiếng: “Ba nuôi tốt hơn chú nhiều, nếu như ba nuôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để mẹ bị thương! Hơn nữa chúng cháu chính là người nhà của ba nuôi! Ba nuôi từng nói, chỉ cần mẹ bằng lòng, lúc nào ba cũng có thể trở thành daddy của cháu!”

Ngọn lửa giận không tên trong lòng Diệp Nam Huyền lại càng bùng lên.