CHƯƠNG 145

Đứa trẻ này chỉ đơn giản chính là một bản sao của chính mình, tại sao lúc đó anh lại không phát hiện ra điều này chứ?

Mặc dù có một số dấu vết của Trầm Mặc Ca giữa hai lông mày, nhưng ai nhìn vào cũng đều sẽ nghĩ họ là ba con.

Hay là tên nhóc này căn bản không biết mối quan hệ của họ?

“Nghe không hiểu phải không? Đúng vậy, trước tiên không nói về video trong nhà vệ sinh, hãy nói về trò chơi mà cháu thiết kế cho Diệp Tranh. Sao mà chú cảm thấy kịch bản và mã code quá quen thuộc như thế chứ? Đặc biệt là kỹ thuật rất giống tên tin tặc gần đây đã đột nhập vào hệ thống nội bộ của công ty chú. Mặc dù cháu vẫn còn là một đứa trẻ nhưng chú nghĩ rằng để cứu vãn lợi ích của công ty, không bằng chú sẽ nhờ người của Cục Điều tra hình sự kiểm tra một chút. Trong phòng có camera giám sát, vào ngày công ty bị rò rỉ bí mật đó, cháu đã vào văn phòng của chú, vậy chú có thể hỏi cháu, cháu vào văn phòng của chú làm gì không? Thưa cậu Thẩm?”

Vẻ mặt Trầm Tử An đột nhiên thay đổi.

Dù tố chất tinh thần của cậu có tốt đến đâu thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa cậu tự cho rằng mình đã không để lại dấu vết nào, không ngờ Diệp Nam Huyền vậy mà lại có video, cậu nhớ cậu đã tạm thời chặn tất cả các camera lại rồi mà.

“Chú nói bừa, cháu chưa từng đến đó.”

Trầm Tử An cúi đầu không chịu thừa nhận, đôi tay nhỏ hơi siết chặt.

Diệp Nam Huyền nhìn bộ dạng này của cậu, cười nói: “Đừng cho rằng chặn hệ thống video của chú thì cháu có thể yên tâm. Đừng quên, chú cũng học ngành máy tính, lẽ nào cháu chưa từng nghe thấy phía dưới một lớp bảo vệ vẫn còn mã bảo vệ ẩn sao? Cháu cứ tùy tiện tìm một cái máy tính làm thì có thể chú đã không phát hiện ra nhưng đáng tiếc cháu lại động vào máy tính của chú. Máy tính của chú đã tự động ghi nhớ dấu vết mã code của cháu. Mà chú cũng đã xem qua trò chơi của Diệp Tranh, dấu vết giống hệt nhau. Cháu có nghĩ rằng Cục Điều tra Thương mại sẽ không thể phát hiện ra những sơ hở rõ ràng như vậy không? ”

Trầm Tử An hơi chột dạ, trên cái trán nhỏ đổ một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, lúc này trong miệng ăn gì cũng hoàn toàn không cảm nhận được.

Suy cho cùng thì Diệp Nam Huyền cũng là một con cáo già trên thương trường, việc bắt thóp một đứa trẻ thật ra mới đơn giản làm sao. Chỉ tội nghiệp Trầm Tử An căn bản không thể nhìn thấy nụ cười cáo già của Diệp Nam Huyền vào lúc này. Đầu óc cậu bé đang nhanh chóng suy nghĩ tìm cách xoay chuyển tình thế, nhưng càng lo lắng thì lại càng không nghĩ ra, nhất thời nóng vội muốn chết.

Nhìn thấy đứa trẻ như vậy, rốt cuộc Diệp Nam Huyền cũng cảm thấy mềm lòng.

Người trước mặt là con trai anh.

Anh đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Trầm Tử An, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng lo lắng, chú sẽ không truy cứu chuyện này, dù sao thì chúng ta cũng đánh hòa nhau, kết bạn thì thế nào?”

Trầm Tử An lập tức sững sờ.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nụ cười trong đáy mắt Diệp Nam Huyền, hình như thật sự không có ý trách móc cậu, huống chi là dáng vẻ truy cứu cậu.

Người đàn ông này tốt bụng như vậy sao?

“Chú có âm mưu gì? Cháu nói cho chú biết, dù chú có gọi điện thoại cho Cục điều tra thương mại cháu cũng không sợ. Cùng lắm thì bị bắt, không có gì đáng nói.”

Diệp Nam Huyền không thể nghe nổi mấy lời này của Trầm Tử An.

“Nói lung tung cái gì thế, thứ quan trọng nhất của đời người chính là thân thế trong sạch. Một đứa nhỏ như cháu có biết trại giam là nơi nào không? Hay có biết những nơi lao động giáo dưỡng là nơi nào không? Tên nhóc thối này, cháu nhớ kỹ cho chú, làm người không thể không có quy tắc, cháu có năng lực này chứng tỏ cháu là thiên tài, nhưng có là thiên tài thì cũng phải vận dụng đúng cách. Cháu đã bao giờ nghĩ, nếu cháu thực sự xảy ra chuyện gì thì mẹ cháu sẽ phải làm thế nào chưa? Cô ấy đã rất vất vả sinh ra cháu, nuôi dưỡng cháu, lẽ nào là để nhìn thấy cháu phải vào tù sao?”

Câu chất vấn này khiến Trầm Tử An cảm thấy vô cùng tội lỗi, vội vàng cúi đầu.

Có vẻ như tên nhóc thối này vẫn biết phân biệt đúng sai.