Chương 21:

“Hự… đau quát! Tôi, tôi không chịu được nữa!” Diệp Ánh Du đau đớn kêu lên, cô đưa tay lên ôm đầu, nếu không phải còn chút ý thức, cô đau đến mực hận không thể dùng một quả đấm vào trán mình.

Nam Cung Hàn bất ngờ bị lật đổ bởi sức mạnh bùng phát từ cô, rồi anh tức giận đè lên người phụ nữ, còn chưa kịp làm gì, anh đã nghe thấy âm thanh giọng điệu bị kìm nén của cô rên lên.

Long may đen của cô co lại, rõ ràng là anh chưa tới thời khắc mấu chốt, mà cô đã rên lên như thế, liệu cô thể hiện cảm xúc nhanh như vậy có thật sự tốt không?

“Tôi thích âm thanh phát ra cô rên lên…” Nam Cung Hàn hừ lạnh, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Hình ảnh trong tâm trí cô trở nên rõ ràng hơn, và cơn đau ập đến thần kinh trở nên mạnh mẽ hơn…

Đừng, đừng mài Cuối cùng, Diệp Ánh Du không nhịn được hít mắt lại rồi ngất đi!

Người nằm bên dưới đột nhiên không còn giấy giụa, Nam Cung Hàn vui vẻ, so với dùng bạo lực anh vấn thích hai bên tự nguyện hơn.

Tuy nhiên, anh rất nhanh đã phát hiện ra rằng có gì đó sai sail Diệp Ánh Du thân thể cứng đờ, sắc mặt tái nhợt… Người phụ nữ này lại ngất đi rồi!

“Shit! Thất mất hứng!” Nam Cung Hàn thì thầm, đôi mắt u ám và thù địch lướt qua.

Làm tình với anh có tệ như vậy không? Lại sợ đến mức ngất xỉu.

Sự việc chưa từng có này khiến Nam Cung Hàn mất hết hứng thú, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi tha cho cô.”

Anh mất cả hứng, dục vọng trong anh cũng không để mức ra tay với phụ nữ đang hôn mê, với lại chân tay đều cứng đơ, chút phản ứng cũng không có, như thế này ngược lại khiến anh không hứng nổi.

Sau khi đứng dậy và mặc quần áo xong, Nam Cung Hàn rời khỏi phòng ngủ, lệnh cho thím Vân hai tiếng sau lên xem chừng Diệp Ánh Du, sau đó quay người đi vào phòng làm việc và tập trung lo công việc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến buổi tối, thím Vân lại một lần nữa bước vào căn phòng ngủ có hai màu đen và trắng phối với nhau, thấy người nằm trên giường vẫn còn đang say giấc, dì thở dài định rời đi thì chăn bông đã động đậy.

Diệp Ánh Du nhắm mắt trên chiếc gối mềm dũi người ra, rồi vươn tay xoa huyệt thái dương, không hiểu sao lại đau đầu kinh khủng.

“Cô gái, cô tỉnh rồi sao? Bây giờ cô có muốn dậy không?” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

Một giọng nói cung kính truyền vào tai cô, cô đột nhiên kinh hãi mở mắt ra, bóng dáng của thím Vân nhảy vào trong mắt cô, những hình ảnh của cô và Nam Cung Hàn trước khi cô ngất lại lần nữa †ràn vào tâm trí cô.

Nếu cô nhớ không lầm, cô dường như đã hôn mê ngay tại một thời điểm quan trọng?

Nói cách khác, cô vẫn chưa đánh mất thứ quý giá nhất của mình!

Nhận ra điều này, Diệp Ánh Du cong lên khóe môi vui mừng, rồi nhanh chóng kéo đường cong trên khóe môi xuống.

Nếu đúng như vậy, Nam Cung Hàn phải rất tức giận, thì tình hình của cô… sẽ không bao giờ tốt lên được.

“Bây giờ tôi sẽ dậy ngay.” Diệp Ánh Du không dám chậm trễ nữa, vội vàng mở chăn bông ra, vừa nhìn thấy ánh mắt trong veo kinh ngạc của thím Vân, cô liền sửng sốt, nhanh chóng nói: “Thím Vân, dì ra ngoài đi!”

Trơi! cô thậm chí còn quên rằng mặc dù cô không mất bất cứ thứ gì, nhưng trên cơ thể cô có đầy vết hôn của Nam Cung Hàn.