Phong Duật Thần khựng lại trước câu hỏi đột ngột của Phương Hân, ánh mắt loé lên một tia phức tạp.

Nhưng rất nhanh chóng, anh đáp:
- Đương nhiên.

Ngốc ạ, đừng suy nghĩ linh tinh.

Phương Hân ít nhiều cũng cảm thấy lòng mình được an ủi, cô liền mỉm cười như một đứa trẻ.

Lần đầu tiên trong đời, cô lớn mật nói:
- Phong Duật Thần, em yêu anh!
Dù cho anh đang gặp khó khăn, cô cũng sẽ luôn bên anh, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nửa bước.

Cô tin tưởng anh bởi vì cô yêu anh, thực sự yêu sâu đậm.

Trước kia cô nghĩ rằng, mình và Phong Duật Thần chỉ mới quen nhau, cô luôn lo sợ rằng cả hai vẫn chưa thực sự hiểu rõ nhau chứ đừng nói là yêu sâu đậm.

Nhưng dần dần cô lại hiểu ra một đạo lí, gặp đúng người thì yêu từ cái nhìn đầu tiên là có thật.

Cô và Phong Duật Thần thực sự chưa yêu đến cuồng nhiệt, nhưng lại là yêu sâu đậm, như thể rằng đã yêu từ lâu lắm rồi.

Phong Duật Thần không ngờ Phương Hân lại nói như vậy, anh nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Cô yêu Phong Duật Thần hay yêu Louis? Phong Duật Thần đương nhiên biết rõ câu trả lời, anh chỉ có thể thầm nở nụ cười chua chát trong lòng.


Rõ ràng cô gọi tên anh, cô nói yêu anh, nhưng tình cảm của cô lại giành cho một người khác.

Phong Duật Thần chưa bao giờ có cảm giác bất lực như vậy.

Anh...thực sự ham muốn có được cô!
- Yêu thế nào cơ?
Mãi, Phong Duật Thần mới đáp lại Phương Hân.

Ở đầu dây bên kia, cô liền phì cười, chỉ nói một câu:
- Em về tới nhà rồi nè!
Quả nhiên, câu nói của Phương Hân vừa dứt, chuông cửa đã vang lên.

Phong Duật Thần chưa bao giờ gấp gáp với vậy, anh vội vàng bước ra mở cửa.

Cuộc gọi vẫn chưa tắt, nhưng lúc này cả hai đều đã đứng trước mặt nhau.

Phương Hân cười, giơ túi đồ ăn trên tay lên lắc lắc:
- Anh đói rồi đúng không?
- Ừm, quả thực đói.

Phong Duật Thần chưa bao giờ có cảm giác ấm áp như vậy.

Từ ngày Vương San rời đi, cuộc đời anh rơi vào cảnh tối tăm không lối thoát.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một cô gái xuất hiện trong cuộc đời của anh, ngang nhiên cướp đi trái tim anh.

Phương Hân bước vào bên trong, khi cánh cửa vừa đóng lại, cô đột ngột bị anh dồn vào cánh cửa.

Môi anh cứ thế áp xuống, chiếm lấy mọi tiện nghi của cô.

Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân lại điên cuồng đến vậy, cái cảm giác muốn được chiếm hữu một cô gái như muốn khiến cho anh nổ tung.

Phương Hân đương nhiên không biết được những suy nghĩ này của Phong Duật Thần, cô không đẩy anh ra, nhiệt tình đáp trả nụ hôn của anh.

Lâu lắm rồi anh không gần gũi cô, nhiều lúc còn khiến cho cô cảm giác hoang mang lo lắng.

Nhưng nụ hôn ngày hôm nay của anh vừa hoang dã, vừa khác lạ, lại như muốn gặm nhấm cô từng chút một.

Nụ hôn cuồng nhiệt cuối cùng cũng dứt, trán kề trán, hơi thở của cả hai quấn quýt lấy nhau.

Phương Hân ngắm nhìn Phong Duật Thần trong khoảng cách gần, đột nhiên lại cảm thấy xa lạ.

Trong lúc hoang mang, nụ hôn của anh lại tiến xuống dưới, khiến cho cô thở dốc.


- Hân Hân...!
Giọng nói của anh khàn khàn bên tai cô, cùng là một cách gọi tên, cùng là một giọng nói, nhưng vì sao...vì sao lại lạ như vậy? Phương Hân hốt hoảng, vội vã đẩy anh ra:
- Bữa tối...em còn phải nấu bữa tối nữa.

Bầu không khí dường như còn vương vấn hơi thở của nhau, ngượng ngùng.

Phương Hân liền tìm đại một lí do nào đó để né tránh Phong Duật Thần, nhưng trong lòng lại tự mắng chửi bản thân mình "Mày đúng là điên rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội gần nhau, thế mà mày lại phá hỏng nó".

Phong Duật Thần đơ ra một vài giây, sau đó chỉ biết cười ngượng ngùng, giọng điệu bất đắc dĩ:
- Hân Hân...!
- Em đi nấu cơm đây.

Anh ráng chờ thêm một lúc nha, sẽ nhanh thôi.

Nói rồi cô chạy một mạch vào bếp, bỏ lại một mình anh đứng trơ trọi giữa phòng khách.

Anh liền rút ra một bao thuốc, châm một điếu lên hút.

Khói thuốc càng nhiều, ánh mắt anh cũng trở nên lạnh lẽo theo.

Hút được một nửa thì anh lại dập tắt tàn thuốc, đi về phía bếp.

Phương Hân dường như cảm thấy có lỗi vì chuyện khi nãy, liền quay đầu lại nhìn anh, lo lắng hỏi han như một người vợ thực thụ:
- Anh có khát nước không, em pha trà cho anh nhé!
Phong Duật Thần đứng bên cạnh Phương Hân, anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hướng mắt nhìn vào đống đồ ăn sống trên bàn:
- Có cần anh giúp gì không?
- Á? À không cần đâu, anh qua bên kia ngồi đi.

Phong Duật Thần đi làm cả ngày đã mệt rồi, Phương Hân muốn tự tay nấu cho anh một bữa ăn ngon, anh chỉ cần ngồi yên chờ là được rồi.


Với lại...dạo này anh lạ lắm, món ăn mà anh nấu mùi vị cũng khác trước rất nhiều.

Cô không dám suy nghĩ linh tinh, nhưng cũng không đủ can đảm để ăn món ăn anh nấu thêm lần nữa.

Phong Duật Thần không biểu lộ ra cảm xúc của mình, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh cô, không có ý định rời đi.

Anh xắn tay áo lên, cánh tay chắc rắn lập tức hiện lên trước mắt Phương Hân, trông rất gợi cảm.

Cô lại vô thức nhớ tới những lúc...trên người anh không có một mảnh vải nào.

Hai má Phương Hân nóng bừng lên, cô đúng là điên rồi, khi nãy còn từ chối người ta, bây giờ lại suy nghĩ tới mấy chuyện đó.

Mấy ngày nay cô rốt cuộc bị sao vậy chứ?
Phong Duật Thần không ngẩng đầu lên, cho nên cũng không nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ này của cô.

Anh bắt đầu thái thịt, thao tác rất nhanh, lại rất chuyên nghiệp:
- Em qua bên kia ngồi đi.

Phong Duật Thần khẽ quát, đuổi Phương Hân sang bên kia, ngay cả lúc "quát" cô, giọng điệu cũng đầy sự cưng chiều.

Quả thực là anh đang rất bực bội, nhưng anh lại không giận cô nổi, chỉ biết trút giận lên miếng thịt trên thớt.

Phương Hân không cố chấp nữa, cô đành cởi tạp dề ra, nhưng vẫn không rời mắt khỏi anh:
- Em muốn đứng đây xem anh nấu nướng, đảm bảo không làm anh vướng đâu..