Lợi ích? Lợi ích gì? Từ khi nào yêu cầu cô làm việc còn phải cho cô lợi ích?

Thẩm Nghị cau mày nhìn cô theo thói quen: "Con nói cái gì?”

Từ sau khi mẹ qua đời, từ mi nhìn cô đều cau mày, Tống Vân Khanh nhìn thấy cũng chỉ có bực mình cùng chán ghét.

:Thẩm Nghị ghét cô, chưa bao giờ che giấu, nói chính xác là từ sau khi mẹ qua đời, ông ta chưa bao giờ che giấu sự chán ghét của mình đối với Tống Vân Khanh.

" Con nói, nếu như con có thể bảo Mộ Hi Thần đến nhà, giới thiệu anh ấy với em gái, con có thể nhận được lợi ích gì." Giọng nói trong veo của Tống Vân Khanh bình tĩnh lặp lại một lần nữa, rõ ràng từng chữ.

"Con cần lợi ích?"Giọng nói của Trầm Nghị mơ hồ hàm chứa sự tức giận

Tống Vân Khanh rất ung dung, cô biết cả đời này, bất kể cô lấy lòng như thế nào, bố cũng không thể nào thích cô, cô họ Tống, đã quyết định tất cả.

Nếu đã như vậy, vậy thì đành một chút lợi ích tối đa vì bản thân di.

Không sai, con cần phải biết có đáng để con làm như vậy hay không." Bàn tay giấu dưới bàn của Tống Vân Khanh nắm thành quyền, từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên nói điều kiện với người bố ruột thịt của mình, trong lòng cô cũng vô cùng căng thẳng.

"Con muốn cái gì?" Thẩm Nghị nhìn cô chằm chằm. Mọi ngày, ông ta nhìn cô như vậy, cô nhất định sẽ cúi đầu xuống đầy sợ sệt.

Thế nhưng hôm nay, Tống Vân Khanh lại dùng con ngươi trong veo vô cùng nhìn chằm chằm ông ta như vậy, không hề chùn bước chút nào.

Ngô Mạn Lệ và Thẩm Nhã Văn cũng cảm nhận được sự khác biệt của Tống Vân Khanh hôm nay, nhất thời ngây ngốc, cũng quên mất phản ứng.


Tống Vân Khanh hắng giọng: "Nếu như con có thể mời ngài Mộ, có thể bảo anh ấy đến nhà, để anh ấy làm quen với em gái, bố liền đưa cho con năm trăm vạn, như thế nào?” "Cái gì? Cô sư tử há rộng mồm*" Thẩm Nhã Văn là người đầu tiên nhảy dựng lên.

******(Sự tử đại khai khẩu): Hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao, hình dung người có nhiều lòng tham.

Tống Vân Khanh vẫn không bị lay động. Cô đã hiểu rõ từ trong lời nói và hành động của bọn họ, bọn họ ngấp nghé ngài Mộ kia, bọn họ muốn lợi dụng mình để ngài Mộ và Thẩm Nhã Văn có tiếp xúc, không, muốn để Thẩm Nhã Văn gả cho Mộ Hi

Thần!

Đầu Tống Vân Khanh nhanh chóng chuyển động: Nếu như có thể lấy được năm trăm vạn từ chỗ Thẩm Nghị, đối với cô mà nói liền giải quyết được tiền vốn xuất ngoại đang cần gấp.

Mà nếu ngài Mộ thật sự nhìn trúng Thẩm Nhã Văn, vừa khéo, cô vừa có thể lấy được tiền, lại vừa có thể bỏ được người, thậm chí ngay cả của để lại cũng sẽ không tổn thất, cơ sao mà không làm chứ?

Mà ngài Mộ không thể nào chướng mắt Thẩm Nhã Văn, có Ngô Mạn Lệ ở đây, cho dù Thẩm Nhã Văn trông như một con tỉnh tinh, chỉ sợ Ngô Mạn Lệ cũng có thể làm cho ngài Mộ cảm nhận được cưới cô ta vinh hạnh đến cỡ nào.

Kết quả tất cả đều vui vẻ, quá tốt rồi!

Ông trời đối với cô, quả nhiên vẫn không tệ, đóng cánh cửa của cô lại, lại mở cho cô một cái cửa sổ.

Mộ Hi Thần kia, xem ra có thể bán được giá tốt.

"Năm trăm vạn, Tống Vân Khanh, cô điên rồi à? Chẳng qua chỉ là bảo cô mời ngài Mộ đến nhà làm khách, cô thế mà lại muốn bố cho cô năm. trăm vạn?" Thẩm Nhã Văn tức giận đứng dậy, hét về phía Tống Vân Khanh.

Tống Vân Khanh nhìn thẳng vào Thẩm Nhã Văn: "Làm sao? Anh ấy không đáng giá năm trăm vạn à?”


Thẩm Nhã Văn sững sờ, Mộ Hi Thần đương. nhiên đáng giá năm trăm vạn, đâu chỉ là năm trăm vạn, giá trị con người của Mộ Hi Thần há có thể dùng tiền để làm thước đo?

Nhưng mà, cho Tống Vân Khanh năm trắm. vạn, dựa vào cái gì?Cô ta không cam tâm!

Tống Vân Khanh quan sát sắc mặt biến đổi của Thẩm Nhã Văn, càng thêm chắc chắn mình đã đặt cược đúng báu vật, Mộ Hi Thần này rất có giá trị.

"Em gái cảm thấy anh ấy không đáng giá năm. trăm vạn sao?" Cô mỉm cười hỏi Thẩm Nhã Văn.

"Dựa vào cái gì mà cho cô năm trắm vạn?" Trầm Nhã Văn khinh thường nói.

Tống Vân Khanh bình tĩnh đáp: "Dựa vào việc tôi có thể mời anh ấy đến.”

"Hừi Vậy cũng phải tới rồi mới tính!" Năm trăm vạn cũng không phải là con số lớn, nhưng mà, đựa vào cái gì mà cho con nhãi chết tiệt này?

Tống Vân Khanh không chịu thua: "Nếu như cô ăn quyt thì sao?”

Nói chuyện không giữ lời bọn họ cũng không, phải mới làm lần một lần hai, dựa vào cái gì bảo cô tin tưởng bọn họ?

Thẩm Nhã Văn tức giận, con nhãi chết tiệt này hôm nay bị cái gì vậy? Vậy mà lại không, nhường nửa bước.

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Thẩm Nghị trầm giọng ngắt lời bọn họ.


Vân Khanh, gọi điện cho Mộ Hi Thần, cậu ấy đồng ý đến, thì cho con một trăm vạn trước." Thẩm Nghị mặc cả.

Một trắm vạn! Trong lòng Tống Vân Khanh nở nụ cười.

"Bố, con muốn năm trăm vạn!" Đối với Thẩm. Nghị, không có ai hiểu rõ về thủ đoạn của ông ta hơn cô, quyt nợ thật sự không phải là chuyện to tát gì.

Sắc mặt Thẩm Nghị trầm xuống.

"Bố nói rồi, con gọi điện trước, cậu ấy đồng ý đến, bố liền cho con một trăm vạn. Phần còn lại,

chờ sau này nói tiếp." Thẩm Nghị không nhả ra.

"Được! Bố, vậy chúng ta điều hòa một chút, con nhìn thấy một trăm vạn, liền gọi điện liên lạc với anh ấy. Nếu anh ấy đồng ý đến, thì trả phần còn lại!" Ai mà không biết mặc cả chứ?

"Được rồi, ông Thẩm, đồng ý điều kiện của Vân Khanh đi." Ngô Mạn Lệ lên tiếng đúng lúc, bà ta đã ở bên cạnh quan sát một lúc lâu, sự ung dung của Tống Vân Khanh, làm cho Ngô Mạn Lệ nghĩ đến câu nói kia của Mộ Hi Thần, chỉ sợ Tống. Vân Khanh thật sự có thể nói chuyện ở chỗ Mộ Hi Thần, nếu không Tống Vân Khanh sẽ không có dáng vẻ nắm chắc như

Trong lòng Tống Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, Ngô Mạn Lệ đồng ý, mọi chuyện liền thành công.

Thẩm Nghị trừng mắt nhìn Tống Vân Khanh một cái, cầm điện thoại gửi tiền.

"Tiền đã gửi cho con rồi, kiểm tra rồi nhận đi, có thể gọi điện được chưa?" Bây giờ Thẩm Nghị nhìn Tống Vân Khanh, thật hận không thể đâm. hai cái lỗ ở trên mặt cô, dám uy hiếp ông ta! Lá gan của cô càng ngày càng lớn.

Tống Vân Khanh lấy điện thoại ra, xem ghí chép ngân hàng một chút, không tệ! Lần này xem ra bọn họ thật sự thế tại tất đắc với Mộ Hi Thần. này.

"Trong lòng Tống Vân Khanh vô cùng kích động.

Cảm ơn anh! Mộ Hi Thần, không ngờ anh lại có giá trị như vậy.


Cô biết, cho đù Mộ Hi Thần tới, Thẩm Nghị cũng sẽ không cho cô bốn trăm vạn còn lại, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô vừa mở miệng đã đồi năm trăm vạn. Nếu như cô mở miệng đòi một trăm vạn, bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy được hai mươi vạn.

Một trăm vạn, đủ rồi, quá tiết kiệm sức lực.

Tống Vân Khanh không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

“Thẩm Nhã Văn giật lấy điện thoại của cô, hét. lên: "Gọi điện đi! Lấy tiền rồi mà không làm việc, tôi chắc chắn sẽ truy đến cùng!”

Nhìn Thẩm Nhã Văn tức giận, Tống Vân Khanh bình chân như vại: "Tôi không có phương. thức liên lạc của Mộ Hi Thần!”

"Cái gì?!" Thẩm Nhã Văn suýt chút nữa tức điên lên.

"Bố! Cô ta lừa chúng tai Bố có nghe thấy không? Cô ta lừa chúng ta, cô ta căn bản không có số điện thoại của Ngài Mộ!" Thẩm Nhã Văn nói vớiThẩm Nghị. Sắc mặt của Thẩm Nghị rất khó coi.

Không đợi ông ta nói chuyện, Tống Vân Khanh nhàn nhạt nói: "Cô vội vàng như vậy làm gì? Anh ấy chắc chắn sẽ gọi cho tôi, chúng ta chỉ cần chờ là được.”

“Thẩm Nhã Văn vẫn muốn nói chuyện, lại bị Ngô Mạn Lệ ngắn lại.

Từ ngày hôm qua trở đi, Tống Vân Khanh liền không bình thường, cô bỗng nhiên không còn cẩn thận đè đặt mặc cho bọn họ sai khiến bắt nạt nữa.

Nhưng mà, đáng chết! Bây giờ trong tay cô có con át chủ bài là Mộ Hi Thần này.

Làm cho bọn họ không thể không bị ràng buộc với cô.

"Lấy điện thoại của cô ra đây, nếu ngài Mộ gọi tới chúng ta phải cùng nghe!" Thẩm Nhã Văn nghiến răng nghiến lợi nói.

Tống Vân Khanh vậy mà lại đám tính kế bọn họ, cô ta nhất định phải khiến cô trả giá!