Nếu như bọn họ đã quen biết từ lúc đó, còn tình sâu nghĩa nặng, vậy mấy năm nay Tống Vân Khanh sẽ không một lòng một đạ với Vệ Tử Kiệt như vậy, nếu không phải Tống Vân Khanh sỉ luyến Vệ Tử Kiệt, cô ta cũng sẽ không làm mọi cách để phá hỏng. Cô ta không muốn nhìn thấy Tống Vân Khanh được như ý nguyện!

Ngô Mạn Lệ biết cô ta đang nghĩ cái gì: " Rất rõ ràng, cậu ta có tình ý với Vân Khanh, Vân Khanh lại không biết, mấy năm nay Vân Khanh đối đãi toàn tâm toàn ý với Tử Kiệt, chúng ta đều rõ như ban ngày, nếu đã như vậy, chúng ta có thể để Vân Khanh làm mối cho Nhã Văn và ngài Mộ, chuyện tốt như vậy Vân Khanh không nghĩ cho. em gái mình, chẳng lẽ còn muốn để người khác. chiếm lời hay sao? Còn giữa con bé và Tử Kiệ muốn chờ con bé bình tĩnh, cũng tốt rồi, vợ chồng. trẻ tức giận cãi nhau, bao giờ cũng là chuyện bình thường mà, dù sao nền móng tình cảm của Vân Khanh đối với Tử Kiệt vẫn còn ở đó.”

Ngô Mạn Lệ nói rõ ràng mạch lạc, Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn nghe được gật đầu liên tục, có đạo lý, vô cùng có đạo lý.

Thẩm Nghị đứng dậy: " Bảo con nhóc kia đi xuống, gọi điện cho ngài Mộ trước mặt chúng. tại”

Ngô Mạn Lệ kéo ông ta ngồi xuống sofa: "Ông Thẩm, sao anh lại nóng nảy như vậy! Đó là con gái ruột của anh, đang đau lòng vì chuyện tình cảm, anh bây giờ là đang cầu xin con bé, hô to gọi nhỏ như vậy, tính tình của con bé nổi lên, lỡ như không đồng ý thì sao? Chẳng phải anh biến khéo thành vụng sao? Nghe em, lần này, anh đỗ dành con bé thật tốt vào. Nhã Văn, con cũng vậy, nghe thấy không?”

Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn cuối cùng cũng im lặng đồng ý.

Hôm nay, bữa trưa của nhà họ Thẩm làm thêm mấy món ăn, vậy mà đều là món mà Tống Vân Khanh thích ăn.

Ngô Mạn Lệ bảo bà Tống đi gọi đại tiểu thư xuống ăn cơm.

Cả một buổi sáng, hợp đồng của Tống Vân Khanh vẫn chưa soạn xong, cô nhất định phải bảo đảm an toàn thân thể của mình, dẫu sao đến lúc đó kết hôn là hợp pháp, tờ thỏa thuận này của cô Tại dựa trên phẩm hạnh quân tử, cho nên nhất định phải cẩn thận, không thể bỏ sót chỉ tiết, đến lúc đó để mình phải chịu thiệt.

Bà Tống gọi cô xuống ăn cơm, cô thật sự rất đói, bữa sáng chưa ăn, còn tốn rất nhiều tỉnh lực đối chất với người nhà họ Vệ, bụng bây giờ thật sự cồn cào vì đói.

Nhìn thấy món ăn ngày hôm nay, Tống Vân Khanh có hơi ngạc nhiên.

Thẩm Nghị không tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Ăn cơm đi." Ngữ khí ôn hòa hơn bao giờ hết.

Mà Ngô Mạn Lệ cùng Thẩm Nhã Văn cũng niềm nở dị thường.


Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Tống Vân Khanh âm thầm suy nghĩ, nhưng miệng không hề dừng lại, cho dù lần này là tính kế cho cô đi chết, cô cũng phải làm một con ma chết no, quan tâm bọn họ làm gì, ăn no là quan trọng nhất.

Cô hoàn toàn như trước đây, ăn nhiều thức ăn, không nói chuyện!

Ăn cơm xong, cô vừa định quay về trên lầu, Ngô Mạn Lệ lại gọi cô lại.

"Vân Khanh, con đừng đi vội, mọi người có chuyện muốn thương lượng với con." Ngô Mạn Lệ dịu đàng nói, nói xong ánh mắt liền bay về phía “Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị gật đầu: "Ngồi xuống ải."

Tống Vân Khanh nghe lời ngồi xuống, ưỡn thắt lưng, cùng lắm chính là lại ép cô gả đến nhà họ Vệ, tùy bọn họ nói, dù sao cô tuyệt đối sẽ không. tuân theo, thúc ép, cô liền chạy trốn, chạy ra nước. ngoài, mặc dù không tích đủ tiền, nhưng chung. quy vẫn sẽ có cách!

"Vân Khanh, chuyện của con và ngài Mộ thế nào rồi" Ngô Mạn Lệ vẻ mặt quan tâm hỏi.

Tống Vân Khanh cụp mí mắt xuống, khẽ nói: "Bọn tôi sẽ nhanh chóng kết hôn.”

"Cái gì? Anh ấy đồng ý rồi?" Thẩm Nhã Văn kinh hãi, buột miệng hỏi.

Tống Vân Khanh không nói gì, xem như là ngầm thừa nhi

Thẩm Nhã Văn nắm chặt tay, móng tay sắp. đâm thủng cả lòng bàn tay.

Ngô Mạn Lệ nhìn cô ta một cái, ý bảo cô ta tạm thời bình tĩnh một chút.

Vân Khanh, con sắp nhập học rồi, đã tìm được nơi thực tập chưa?" Ngô Mạn Lệ chuyển đề tài.

Tống Vân Khanh không rõ nguyên do, thẳng, thắn trả lời: "Tìm được rồi. Hai ngày này sẽ đi đưa tin”

Ngô Mạn Lệ cười nói: "Con quả nhiên có thực lực, nếu Nhã Văn có thể cố gắng được một nửa con, mẹ cũng sẽ không cần phải lo lắng cho nó nữa.

Tống Vân Khanh không nói gì.

Thẩm Nhã Văn không cố gắng là bởi vì cô ta không cần phải cố gắng, Thẩm Nghị đã chuẩn bị xong tất cả vì cô ta, mà Tống Vân Khanh cô lại không có tư cách không cố gắng.

"Vân Khanh, có thể mời ngài Mộ đến nhà làm khách hay không?" Ngô Mạn Lệ thừa dịp Tống. Vân Khanh có hơi mất tập trung, trực tiếp nói vào chủ để.

Tống Vân Khanh quả nhiên sững sờ.

Ngô Mạn Lệ tươi cười như cũ: "Mời cậu ấy đến nhà đi, cậu ấy muốn lấy con gái nhà chúng ta, dù sao cũng phải đến cửa nhà chúng ta nhận người trước chứ?”

Tống Vân Khanh không biết bọn họ đang nghĩ gì, lấy bất biến ứng vạn biến, im lặng lắng nghe. giống như bình thường, chờ đoạn sau của bọn họ.

Thẩm Nghị quả nhiên không kiên nhẫn với chiến lược quanh co như vậy, trầm thấp mà nghiêm khắc nói: "Vân Khanh, con và ngài Mộ không hợp. Con mời cậu ấy đến nhà, giới thiệu em gái con với cậu ấy.”


Tống Vân Khanh ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn người bố ruột thịt của mình.

Giống như rất nhiều lần của rất nhiều năm về trước.

"Vân Khanh, cái đồng hồ đeo tay này con đeo không hợp, cầm xuống cho em gái con đi."

"Vân Khanh, bộ quần áo này con mặc không đẹp, thay ra cho em gái con mặc đi."

"Vân Khanh, Nhã Văn bắt đầu học thư pháp, đồ chặn giấy bằng pha lê kia của con đưa cho em gái con đi."

Vân Khanh, Nhã Văn cần một cái ghim cài áo để trang trí cho lễ phục của con bé, bố nhớ mẹ con từng cho con một cái ghim cài áo ngọc trai, vừa vặn làm nổi bật lễ phục của con bé, tìm rồi đưa cho em gái con đi."

“Vân Khanh——”

“Vân Khanh——”

Tống Vân Khanh hít sâu, giữ gương mặt bình tĩnh không gợn sóng của mình, bất động thanh sắc

Lần này, không phải quần áo, đồ trang sức, đồ chơi, mà là đổi thành một người sống.

Thì ra bữa cơm trưa hôm nay là để làm nền cho chỗ này.

Thì ra lần này cái mà bọn họ nhìn trúng là một người đàn ông có liên quan đến cô.

Mà lý do vẫn là đứt khoát, đơn giản và thô bạo như vậy — — Vân Khanh, con không hợp!

Tống Vân Khanh không khỏi mỉm cười.

Trong mắt bọn họ, có cái gì là Tống Vân Khanh hợp không?


Có không? CóI Đúng thật là có! —— Vệ Tử Kiệt bắt cá hai tay!

Tống Vân Khanh ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, hoa lệ lạnh lẽo, mỗi một góc cạnh đều đang phản xạ ánh mặt trời lạnh như băng.

"Lời của bố con đã nghe thấy chưa?" Thẩm Nghị nhíu mày.

Đứa con gái này, ông ta thật sự không thích nổi, cô luôn là đáng vẻ mất hồn mất vía như vậy, nói cô không nghe lời ứ, nhưng cô chưa bao giờ phản đối những sự sắp xếp đối với cô, cho dù là bản thân ông ta cũng cảm thấy có chút không công bằng.

Nói cô nghe lời ư? Dáng vẻ của cô luôn làm cho trong lòng người khác cảm thấy hoảng sợ, tựa như giờ phút này.

Nụ cười kia của cô là có ý gì?

Thẩm Nghị đã sẵn sàng nổi giận, hôm nay cô đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.

Ông ta đã nghĩ kỹ con đường này, nhất định phải thông, trải xong, ai cũng không thể làm. hỏng!

Tống Vân Khanh thu hồi ánh mắt, nhìn Thẩm Nghị, nâng cằm lên: "Con nghe thấy rồi, bố.”

Âm thanh bình tĩnh không gợn sóng.

"Vậy được, con hẹn cậu ấy ngày mai đến một. chuyến." Thẩm Nghị trực tiếp ra lệnh.

"Nếu con làm như vậy, có lợi ích gì không?" Giọng nói trong veo lại vang lên lần nữa.

Thẩm Nghị sững sờ, Ngô Mạn Lệ và Thẩm Nhã Văn nhìn nhau.