Đến tối, Mộng Tịch có ý giữ Chu Bá Thành lại ăn cơm nhưng ông vẫn muốn trở về.

Trước khi rời khỏi, ông còn dặn dò cô ngày mai cùng ông đến gặp một người bạn cũ.
Tề Khang Vũ không về ăn tối, cô lại lủi thủi ngồi ăn cơm một mình.

Lần này hắn còn có lương tâm mà gọi báo cho Mộng Tịch trước, nếu không cô lại sẽ cố chấp mà ngồi chờ hắn đến tận khuya rồi.
Tầm tám giờ tối, hắn cũng chịu về, trên người còn mang theo hơi rượu thoang thoảng.

Tề Khang Vũ vứt chiếc cặp táp lên ghế sofa, cả người mệt nhoài mà ngồi ngả lưng ra bên cạnh.

Đôi mắt hắn khép hờ, tay khẽ day day hai bên thái dương đau buốt.
Mộng Tịch pha cho hắn một ly nước chanh ấm cùng mật ong, muốn hắn uống cho tỉnh táo.
“Em vừa mới pha, anh tranh thủ lúc còn ấm thì uống đi.”
Tề Khang Vũ khẽ nhíu mày nhìn ly nước trước mặt, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi.

Mộng Tịch hiểu ra suy nghĩ của hắn, cô cười khổ:
“Anh yên tâm, lần này em không bỏ thuốc đâu.”
Hắn liền cầm ly nước lên uống một hơi cạn, quả nhiên là có tác dụng thật, cơn đau đầu ban nãy dịu hẳn đi.
“Cảm ơn.”
Hắn hời hợt buông ra một câu rồi đi nhanh vào phòng tắm.

Mộng Tịch không biết làm gì, đành ngồi trên giường bấm điện thoại chờ hắn.

Lúc sau Tề Khang Vũ trở ra, cả người chỉ quấn một chiếc khăn mỏng ngang hông, bộ dạng quyến rũ mê người.

Hắn ngồi trên ghế lau mái tóc ướt, Mộng Tịch thấy thế liền giúp hắn.
Tuy hơi miễn cưỡng, nhưng hắn vẫn để cho cô làm.

Tề Khang Vũ bất giác đổ dồn sự chú ý đến khung ảnh treo giữa trung tâm bức tường đối diện với giường ngủ.

Chính hắn còn không nhớ được mình đã quăng bức ảnh này ở cái xó xỉnh nào rồi, thật không ngờ có ngày được nhìn thấy nó ung dung nằm trong tầm mắt như thế.
“Bức tranh kia là cô treo lên sao?”
Mộng Tịch gật đầu đáp lại, tay cô vẫn di chuyển đều đều trên mái tóc hắn.
“Gỡ xuống đi.” Giọng Tề Khang Vũ đầy dứt khoát, còn mang theo mùi vị đe dọa.
Câu nói của hắn như muối mặn xát vào tim Mộng Tịch.

Động tác tay của cô dừng lại hẳn, khăn vắt lên luôn phần tựa của ghế sofa.
Cô nhìn lên bức ảnh, lòng đầy nuối tiếc.

Hắn có cần phải ích kỷ như vậy không? Chỉ một bức ảnh cưới cũng không muốn cho cô treo lên.
Ranh giới giữa yêu và ghét, đối với hắn phải rõ ràng từng li từng tí đến thế ư?
“Khang Vũ, bức ảnh đó không thể cứ để yên đó sao?”
“Không thể.

Tôi nói là phải gỡ - ngay lập tức.”
Tề Khang Vũ không phải đang thỏa hiệp, hắn là đưa ra mệnh lệnh.

Hắn thở mạnh một nhịp, chân nhấc lên bước đến cạnh bức ảnh.
“Đừng mà.

Khang Vũ, chẳng lẽ một bức ảnh giữa chúng ta anh cũng không thể thuận theo ý em sao?”
“Không thích.”
Một người cố lấy bức ảnh xuống khỏi tường, một người lại cố giữ.

Tề Khang Vũ mất bình tĩnh, hắn hất mạnh tay cô ra, tay kia giật mạnh khung ảnh khiến nó rơi xuống đất, mặt kính dày vỡ toang ra, rơi rải rác ra sàn.

Bức hình bên trong bị kéo mạnh cho rách toạc ra, chia đôi hình cô dâu, chú rể.
“Chu Mộng Tịch, cô cứ phải cố chấp vậy sao? Tôi không yêu cô, cô cần gì cứ phải bày ra mấy trò trẻ con như vậy?”
Mộng Tịch mím chặt môi, đứng trân ra nghe đủ mọi lời phũ phàng từ hắn.

Hai khóe mắt cô rưng rưng ngập nước, còn chưa kịp để nó rơi xuống má cô đã lấy tay lau sạch sẽ.


Cô bất lực quay lưng, định bỏ đi xuống nhà nhưng lại bị hắn giữ lại.
“Đêm nay chúng ta làm chuyện đó đi.

Cha tôi muốn bế cháu.”
Cô nhìn hắn đầy hoài nghi.

Con người này tâm tư thật phức tạp, dù cho cô có cố gắng đoán như thế nào vẫn chẳng hiểu nổi hắn đang suy nghĩ cái gì.

Giây trước còn căng như dây đàn, giây sau hắn đã muốn lên giường cùng cô.
Mẹ kiếp, Tề Khang Vũ làʍ ŧìиɦ không cần có kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao? Với hắn chuyện ‘quan hệ’ với cô cũng là nghĩa vụ sao?
“Hôm nay em hơi mệt, để hôm khác nhé.”
Nhưng hắn rõ ràng quan tâm đến cảm xúc của cô.

Tề Khang Vũ nhấc bổng cô lên, tiến nhanh đến giường lớn mà vứt mạnh cô xuống.
Hắn mạnh bạo lao đến, bàn tay nhanh như cắt xé toạc chiếc váy ngủ của cô, ném xuống đất.

Tay còn lại luồn thẳng ra sau, gỡ phăng chiếc áo bra màu trắng.

Còn chưa kịp để Mộng Tịch định thần lại, hắn đã cúi xuống, ngậm lấy một bên ngực của cô.
“A…đau…”
Hắn hung hăng cắn mạnh vào chiếc bánh bao trắng mềm, bên còn lại thì dùng tay nhào nặn, bóp chặt.

Chưa bao giờ Tề Khang Vũ để tâm đến cảm xúc của Mộng Tịch, cái hắn cần chỉ là làm sao để đẩy kɦoáı ƈảʍ của bản thân lên đến đỉnh điểm.
“Khang Vũ, đừng mà…”
Cô có ý định thoát ra, nhưng bị hắn phát giác mà đè chặt xuống.

Tề Khang Vũ dùng lực hai bên đùi ép chặt hông cô.


Hắn ở trong tư thế quỳ, tay kéo tấm khăn vướng víu đang quấn ngang hông, tùy ý vứt đại.

Khi Mộng Tịch còn đang vùng vẫy, hắn đã kéo cô ngồi lên, nhấn mạnh đầu cô vào trong phần thân dưới của hắn, để cô ngậm lấy khúc thịt đang dần căng lên kia.
“Không…Khang Vũ…”
Bất chấp lời van xin không thành tiếng của Mộng Tịch, hắn đẩy mạnh đầu cô vào, khiến cả vòm họng cô mở to, ngậm lấy một nửa con mãnh thú của Tề Khang Vũ.

Hắn giữ chặt hai bên mang tai cô, liên tục đẩy vào, kéo ra, ép cô phải giao khẩu với hắn.

Mãi đến khi nước mắt cô rơi lả chả, chảy dọc xuống hai đùi hắn ướt mèm, hắn mới thả cô ra.
Một lần nữa Tề Khang Vũ lật người Mộng Tịch lại, bất ngờ đâm mạnh vật nam tính vào nơi tư mật của cô từ phía sau.

Chỗ đó của cô vẫn chưa sẵn sàng, thô ráp đến mức khiến hắn càng tức giận.
“Đừng…xin anh dừng lại đi…”
Hắn bóp chặt hai eo Mộng Tịch, không ngừng tiến ra rút vào, làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ phần thân dưới của Mộng Tịch.

Cô run lên liên hồi, cả thân trên dán chặt xuống giường, thảm thương.
Đến lúc cô ngất lịm vì mệt, hắn mới tuôn ra một dòng chất dịch nóng hổi vào trong cơ thể cô.

Tề Khang Vũ dứt khoát rút ra, không cần nhìn người con gái đang nằm trên giường một cái, mà bỏ ngay vào trong phòng tắm.
“Hừ, kỹ thuật của cô ta có cần kém đến vậy không?”.