Người ta nói nắng mùa thu thường dịu dàng, êm ả, nhưng hôm nay
tiết trời lại khác hẳn.

Trên nền trời trong vắt, mặt trời tỏa ra những tia sáng vàng gắt, hung hăng chiếu rọi xuống mặt đất.

Khung cảnh
nghĩa trang đầy ảm đạm, chỉ có hơi hương, ánh nến cùng thi thoảng những tiếng thở dài ảo não.

Hôm nay là ngày giỗ mẹ Tề Khang Vũ- cố phu nhân nhà họ Tề...!
Trước mộ bà, năm con người mặc đồ đen trịnh trọng, tay cầm nén hương lần lượt cắm vào chiếc lư đồng, mỗi người mang trong lòng một tâm tư riêng.

Thẩm Tình khẽ nhíu mày, qua lớp kính đen nhìn lên tấm ảnh của người quá cố trên bia mộ, lòng càng thêm bất mãn.

Tiết trời thì nóng gắt, cô ta lại phải ở đây để viếng thăm một người vốn không quen biết, cốt chỉ để lấy lòng người cha dượng giàu có kia.

Mọi người khấn vái xong, Tề Trác Phong khẽ thở dài não nề.

Ông phủi tay cho sạch, rồi cất bước ra xe để trở về.

Thẩm Lan vội đi theo sau, cầm chiếc ô đen lên che cho ông ta khỏi nắng.


Thẩm Tình như trút được gánh nặng, miệng ngáp ngáp vài cái để giải tỏa cơn buồn ngủ rồi đi theo ngay sau đó.

Mộng Tịch mới hiểu ra rằng, những con người này vốn chỉ đến đây cho có lệ, còn tuyệt nhiên không có lấy ai là thật lòng nhớ đến cố phu nhân nhà họ Tề.

Cũng dễ hiểu thôi, một người chồng liền cưới thêm người phụ nữ khác khi vợ vừa mới mất, một đứa con trai mang trong lòng nhiều bài xích với mẹ mình và hai con người xa lạ chưa từng tiếp xúc với bà ấy, thì lấy đâu ra tình cảm thật lòng.

Thế mà Tề Khang Vũ lại chưa rời khỏi đó.

Hắn đứng im, mắt đăm đăm nhìn tấm ảnh của mẹ mình trên bia mộ, cả khuôn mặt không có lấy một gợn cảm xúc.

Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, cô không tài nào đoán ra được...!
Mộng Tịch nhìn Tề Khang Vũ, nhãn cầu của cô đột nhiên mở to ra bởi biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt hắn.

Hắn là đang khóc...một dòng nước mắt tinh khiết chảy ra trên khóe mắt của người đàn ông được những tia nắng rực rỡ xuyên qua, chói lóa.

Mộng Tịch là lần đầu tiên thấy một đấng nam nhi khóc, hơn nữa còn chảy ra từ con người tàn khốc, băng lãnh như hắn.

Tề Khang Vũ là đang xót thương cho mẹ hắn sao? Hay chỉ đơn giản là hắn đang nhớ lại mảnh kí ức nào đó đau lòng khi trước giữa hẳn và bà ấy?
“Khang Vũ.” Cô khẽ cất tiếng.

Hắn không động, đôi mắt vẫn cắm chặt vào bức ảnh trên bia mộ, khóe miệng run run.

Mộng Tịch có thể thấy rõ ràng sự chuyển biến rõ rệt trong đáy mắt Tề Khang Vũ, từ hững hờ đến đau thương, cuối cùng là nét giận dữ tột trong đôi mắt đỏ lòm như máu.

“Anh sao thế?” Mộng Tịch khẽ động vào vai hắn.

“Đừng có đụng vào người tôi.”
Tề Khang Vũ bất chợt hất tay cô ra, cả người hắn không ngừng run
rẩy như bị trúng tà.

Hắn nắm chặt tay, đấm mạnh vào tấm bia mộ trước mặt.

Máu bắt đầu nhiễu xuống, một giọt, hai giọt rồi ba giọt đọng lại, nhuộm màu trên những cánh hoa cúc trắng đặt ở bên dưới...!
“Khang Vũ, anh làm gì thế?”
Tim hắn đập thình thịch, như có gì đó kích thích con ác ma tàn bạo đang ngự trị trong con người hắn.


Tề Khang Vũ đột nhiên nắm lấy cổ Mộng Tịch, hung hăng bóp chặt.

“Khang...Vũ...anh.”
Mộng Tịch không sao thở được, cô phản kháng yếu ớt trên cánh tay hắn.

Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, hai mắt cay xè vì trong tư thế ngửa đầu, bị ánh sáng mạnh chiếu vào.

Cô khép chặt hai hàng mi, ép dòng nước mắt nóng hổi chảy ra cả hai cánh tay Tề Khang Vũ.

Cô không ngờ hắn lại có thể phát tiết một cách vô cớ như vậy, ngay cả khi cô không làm gì và ngay cả khi đứng trước mộ mẹ hắn.

Tề Khang Vũ càng như con thú điên, liên tục gào thét chửi rủa.

Đáng tiếc Mộng Tịch đã dần mất đi ý thức, hoàn toàn không thể nghe rõ những lời hắn nói.

“Cô đi chết đi, cô cùng cha của cô nữa, theo bà ta xuống địa ngục đi.

Cả nhà cô chết hết rồi, tôi sẽ được yên thân, sẽ không bị bà ta ám lấy nữa.”
Lời nói vừa kết thúc cũng chính là lúc Tề Khang Vũ quật mạnh đầu
Mộng Tịch vào thành đá hoa cương trên mộ.

Cô ngã cả người ra đất, không chút động đậy.

Tiếng cười ghê rợn vang lên, xé toạc một khoảng không yên tĩnh.


Gió nổi mạnh trong tiết trời nắng, cuồn cuộn thổi bay khói nghi ngút từ lư hương đồng, bốc cháy lên dữ dội.

Tề Khang Vũ như phát điên phát dại, hất đổ mọi thứ trên phần mộ.

Hoa cùng nhanh hương đổ rạp ra mặt đất bên cạnh cơ thể của Mộng Tịch.

Hắn nhìn di ảnh mẹ mình lần cuối, rồi dảo bước đi mất.

Bấy giờ, người lao công trong khu nghĩa trang đang nấp trong một góc ở đằng xa mới chạy ra.

Ông ta khẽ lay nhẹ bả vai của Mộng Tịch:
“Cô gái ơi, cô tỉnh lại đi.”
Ông lật Mộng Tịch nằm ngửa lại, mới phát hiện vết màu trên trán cô.

Sợ đến mức chân tay run lẫy bẫy, nhưng người lao công vẫn lấy hết can đảm mà đưa tay lên gần mũi cô.

Hơi thở nhè nhẹ, yếu ớt cũng đủ để ông thở phào nhẹ nhõm.

“Bệnh viện Vạn Thành..cấp cứu...xin hãy cho một xe cấp cứu đến khu nghĩa trang X, đường...”