Giám đốc Sở đích thân đến biệt thự gặp Mộng Tịch, hai người họ ngồi ở vòm mát ngoài vườn, tận hưởng khí trời vào buổi sáng.

Cô liền sai người pha một bình trà quý, cốt để tỏ lòng thành ý với ông.

“Tiểu thư Chu, tôi đã xác nhận qua, hoàn toàn trùng khớp với những gì cô mô tả.

Cô xem xem đây có phải là món đồ mình cần tìm không?” Giám đốc Sở vừa nói, vừa cẩn thận mở chiếc hộp đựng trang sức trên bàn.

Một chuỗi vòng ngọc dần hiện ra trước mắt Mộng Tịch, sắc nét và cuốn hút đến kì lạ.

Chuỗi hạt gồm hai mươi tám viên ngọc phỉ thúy, tượng trưng cho sự phát đạt trường tồn, với màu xanh lục vô cùng lộng lẫy, kết hợp với chiếc khóa bạc khảm ruby đỏ vô cùng tinh tế càng nâng cao thêm giá trị của nó.

Ánh sáng tự nhiên của mặt trời, chiếu vào trong hộp đựng trang sức lót nhung đỏ, làm chuỗi ngọc phát ra ánh sáng nhè nhẹ, hấp dẫn trọn ánh nhìn của những người đang chiêm ngưỡng nó.

Mộng Tịch cẩn thận cầm lên, chăm chú nhìn vào kí hiệu hoa mẫu đơn trên khóa bạc- là kí hiệu của gia tộc bên nhà ngoại.

Quả nhiên, đây chính xác là vật cô muốn tìm.

“Cảm ơn giám đốc Sở rất nhiều, đây chính là chuỗi ngọc mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm.”
“Thật tốt quá.

Tiểu thư Chu, chuỗi ngọc này đúng là độc nhất vô nhị, thật là có tiền cũng chưa chắc mua được, may mắn, thật là may mắn mà” Giám đốc Sở cười ha hả, trong lòng thấy vui thay cho Mộng Tịch.

Ông quen biết cô đã lâu, giao tình với cha cô càng
không tệ.

Mấy năm nay, nhìn thấy cô luôn nghe ngóng khắp nơi để tìm chuỗi ngọc này, vừa hay lại là chuyên môn của giám đốc Sở, ông cũng không ngại giúp một tay.


“Giám đốc Sở, tôi xin mạo muội hỏi giá chuỗi ngọc này.

Không biết ông đã chuộc về với giá bao nhiêu thế?”
“Ừm..

quả thật rất đắt đỏ.

Chín triệu không trăm bốn mươi ngàn nhân dân tệ.”
Mộng Tịch không ngần ngại rút tờ chi phiếu ra, điền nhanh vài nét rồng bay phượng múa lên đó, rồi đưa cho Sở tổng:
“Đây là chín triệu một trăm ngàn nhân dân tệ chẵn, hy vọng ông nhận cho.”
Giám đốc Sở vội đẩy tờ chi phí về phía cô, xoa tay từ chối:
“Thật không cần đầu tiểu thư Chu.

Tôi giúp cô là vì tình nghĩa, không cần thêm lợi nhuận.”
Mộng Tịch là người biết sống có trước có sau, Sở tổng đã tận tâm giúp đỡ, cô cũng nên bày tỏ chút gì đó.

“Đây chỉ là chút thành ý của tôi, mong ông đừng khách sáo mà hãy nhận lấy nó.”
Nếu cô đã nói vậy, giám đốc Sở cũng không tiện từ chối mãi.

Ông nhận lấy tờ chi phiếu, đút nó vào trong túi áo của mình.

Hai người ngồi uống trà, ông hỏi thăm tình hình của cha Mộng Tịch, tâm sự
vào ba câu chuyện phiếm rồi ra về.

Cô mang chiếc hộp trang sức lên phòng, lấy chuỗi ngọc ra đặt cùng với chiếc khuyên tai kia, cẩn thận cất gọn vào trong ngăn kéo.

“Choangggg”
Một tiếng động lớn vang lên, dường như là tiếng mảnh sứ vỡ.

Mộng Tịch khi ấy đã đi đến đầu cầu thang, nghe thấy tiếng động, cô vội đi nhanh xuống nhà.

“Có chuyện gì thế?”
Quản gia Trương vội đi đến trước mặt cô.

Chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, mà bà ta quỳ gục dưới chân cô, bộ dạng thảm thiết:
“Tiểu thư, xin cô cứu ta, chỉ có cô mới cứu được ta thôi.”
Cô vội đỡ bà ta lên, sốt ruột hỏi:
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà bà kinh hãi như vậy?”
“Tôi..tôi lỡ tay làm vỡ chiếc bình quý của Tề thiếu.

Nếu cậu ấy biết, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi biệt thự mất.”
Mộng Tịch khẽ nhíu mày, ánh mắt hướng theo tay Trương Cầm, nhìn về phía đống sứ vỡ nát trên sàn.

Quả nhiên, chiếc bình đó không phải đồ vật bình thường.

Nó là chiếc bình sứ Thanh Hoa thời nhà Minh, do đích thân Tề Khang Vũ
một lần đi triển lãm, đấu giá mua về.

Khỏi nói cũng biết hắn quý trọng chiếc bình này như thế nào.


“Quản gia Trương, bà muốn tôi phải làm như thế nào?”
“Tiểu thư, tôi biết người lòng nhân từ như bồ tát, xin người hãy cứu tôi.

Trương Cầm chỉ là phận đầy tớ, nếu Tề thiếu biết ắt sẽ nổi giận lôi đình mà đuổi tôi khỏi đây mất.

Ngược lại, nếu tiểu thư ra mặt, nhận là mình làm vỡ, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì cả.

Tiểu thư, tôi còn mẹ già con trẻ ở nhà, gia cảnh khốn khó, cô mở lòng từ bi cứu tôi.”
Mộng Tịch thở dài, im lặng một hồi lâu.

Với mấy chuyện bao che giấu diếm như thế này, cô quả thật không bằng lòng.

“Tiểu thư..”
“Thôi được rồi, chuyện này không liên quan đến bà.

Cứ như vậy đi.”
Cô quay người đi xuống bếp, mà đâu biết rằng đằng sau lưng mình, có một khóe miệng đang nở một nụ cười hiểm ác.

“Kịch hay sắp bắt đầu rồi.” Trương Cầm nghĩ trong lòng
Tối hôm qua Tề Khang Vũ đưa Mễ Yến Thanh về khách sạn, hắn ở lại đó cả đêm.

Mới sáng ra, cô ta đã ngồi trên bàn trang điểm, tay chân mua máy linh hoạt.

Tô môi, dặm phấn đã xong, chỉ còn thiếu bước đeo đồ trang sức.

Mễ Yến Thanh mở khung tủ kính, toàn là những món đồ trang sức quý giá mà Tề Khang Vũ mua cho cô ta.

Ả lướt qua một hồi, đột nhiên tay dừng lại ở một chiếc khuyên tai ngọc màu xanh.

“Cũ rích, chốt bạc còn hơi xỉn màu.

Đến viên ngọc khắc hình hoa cẩm chướng kia, đoán chừng cũng là loại ngọc bích rẻ tiền.

Thật nếu không phải nhờ nó mới tiếp cận được Tề Khang Vũ thì đã sớm vứt nó đi từ lâu rồi.” Mễ Yến Thanh thầm nghĩ.

Tề Khang Vũ không biết đứng ở đằng sau từ lúc nào, hắn vòng hai tay qua vai, ôm lấy khuôn ngực đầy đặn của Mễ Yến Thanh.


“Đang nghĩ gì thế?”
Mễ Yến Thanh khẽ giật mình, khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ, giấu nhẹm đi ý nghĩ xấu xa ban nãy:
“A, em là nhìn thấy chiếc khuyên tai kia mà nhớ về mẹ.

Anh xem, cũng nhờ chiếc khuyên tai này mà anh mới nhận ra em, yêu em đến bây giờ.”
Tề Khang Vũ cầm lấy chiếc khuyên tai từ Mễ Yến, hắn mường tượng lại chuyện năm đó...!
Ở bữa tiệc của Tề gia, một cô gái đã bước vào trong căn phòng gỗ, kéo hắn ra khỏi nỗi sợ khủng khiếp kia.

Mà cô gái ấy, lại chính là chủ nhân của chiếc khuyên tai này - Mễ Yến Thanh.

“Yến Thanh, em từng nói đây là kỹ vật của mẹ em đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Mẹ em quả thật có con mắt tinh tường khi chọn đồ trang sức.

Khuyên tai tuy đơn giản, nhưng nhìn có sức hút lạ thường”
Mễ Yến Thanh cười cười, cất khuyên tai lại vào trong tủ rồi quay sang ôm lấy eo Tề Khang Vũ.

“Anh quá khen rồi.

Đây chỉ là một chiếc khuyên tai bình thường thôi mà."
Hắn đột nhiên cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Hạ Thư Yến.

Giọng nói ma mi:
“Em mau thay đồ đi, anh đưa em đến một nơi để giải tỏa nỗi buồn.

Chắc chắn sẽ rất tuyệt vời đấy.” Tề Khang Vũ cong nhẹ khóe môi, nụ cười mang theo nhiều ẩn ý.