Anh lui về phía chiếc ghế bên kia một cách nho nhã, nhưng vì sức kéo của anh, mà cô suýt nữa đã lao về phía anh.

Hạ Tinh Thần ngã vào người anh, đôi môi đỏ mọng như quệt qua má anh, khiến anh giật mình, cảm giác nhột nhạt tê dại chạy khắp cơ thể, khiến đôi mắt anh trở nên tối sầm hơn.

Hạ Tinh Thần cũng choáng váng, định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng và nóng bừng, cô lùi lại như muốn cố gắng tránh xa.

Nhưng, cơ thể không thăng bằng, cả người đột ngột ngã về phía sau.

Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng "A" và nắm lấy tay áo người đàn ông theo bản năng.

Bạch Dạ Kình nhướng mày, cúi xuống, dùng một cánh tay ôm eo cô, dùng sức kéo cô về.

Bây giờ, Hạ Tinh Thần đã được anh ôm và ngồi nghiêng trên đùi anh.

Lòng bàn tay dày rộng của anh vẫn còn vương trên eo cô.

Lòng bàn tay của người đàn ông rất nóng.

Nó đốt cháy da thịt qua lớp vải mỏng, khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Hai người ở cự ly rất gần.

Bầu không khí mập mờ trong khoang xe.

Đôi mắt anh sâu hun hút, giống như biển cả, cô cảm thấy mình sẽ mê đắm nó chỉ bằng một ánh mắt.

Hai tay đặt trên bả vai hơi cong và cuộn vào nhau.

Tim đập nhanh và hỗn loạn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm! Cho dù chỉ là gần gũi như vậy, vẫn chưa hề làm gì, nhưng cô cũng đã không làm chủ được tinh thần, tìm không được phương hướng.

“Thưa ngài.” Lúc này, vách ngăn phía trước đột nhiên bị kéo ra.

Giọng nói của Lãnh Phi vang lên: "Ngài không sao chứ? Tôi nghe thấy âm thanh ở bên trong, cho nên…”
Lãnh Phi nói đến đây, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bỗng chốc dừng lại.

Hả?
Chuyện này… chuyện gì thế? Ngài Tổng thống và cô Hạ Tinh Thần...!hai người họ...!
Cậu ta tự nhiên thò đầu vào như thế, thực sự đáng chết mà!
Nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Phi, Hạ Tinh Thần đỏ mặt, đột nhiên phản ứng lại, giãy dụa muốn thoát khỏi chân Bạch Dạ Kình.

Bạch Dạ Kình không hề buông cô ra, cô khẽ thì thào: "Anh thả tôi ra.”
“Yên phận đi, đừng cử động!” Giọng điệu ra lệnh của Bạch Dạ Kình vang lên, sắc mặt cũng đã trở nên vô cùng khó coi.

Anh lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Phi: "Không gọi cậu, thì cậu không cần thò đầu vào.”
“Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi nhanh chóng thu đầu lại.

Thật không ngờ cô Hạ và ngài Tổng thống lại đẹp đôi đến thế, chỉ có điều, cho dù là như thế thì bọn họ cũng không thể ở bên nhau được.

Thân phận khác nhau.

Bên trong xe.

Tuy rằng vách ngăn lại được hạ xuống, nhưng lúc này Hạ Tinh Thần đã tỉnh táo lại rất nhiều.

“Tôi xin lỗi, tôi… hơi thất lễ.” Hạ Tinh Thần thấp giọng xin lỗi.

Nhìn vết cắn trên cổ anh, cô thấy hiện tại vẫn còn đang chảy máu, vừa rồi cô thực là mượn rượu làm loạn.

“Cô rất thích anh ta?” Bạch Dạ Kình hỏi.

Ánh mắt sâu hút nhìn cô một cái rồi nói thêm: "Nếu thực sự là như vậy thì tôi sẽ nghĩ cách để anh ta cưới cô, coi như là bồi thường.”
“Ý anh là Hứa Nham?” Hạ Tinh Thần phản ứng.

“Ừ, hừ.”
“Đừng, tôi không muốn anh ta lấy tôi.” Hạ Tinh Thần nghĩ đến chuyện giữa anh ta và Hạ Tinh Không, ánh mắt tối sầm lại, nói: “Tôi… cũng không thích anh ta lắm.”
“Thật sao?” Bạch Dạ Kình hiển nhiên không tin, lại đột nhiên dùng ngón tay nhéo nhéo quai hàm của cô, nâng mặt cô lên.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô như đang thăm dò, nhìn đôi mi run rẩy như cánh bướm, lòng bỗng rung động, anh quên mất mình định nói gì, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Chuyện trước đây, cô chỉ nhớ đến lúc đau đớn thôi sao?”
"Cái...!cái gì?"
Anh nheo mắt: “Xem ra, là tôi nhớ nhiều hơn cô rồi.”
Giọng điệu trầm thấp và mập mờ vang lên.

Trong đầu Hạ Tinh Thần vang lên một âm thanh "Ong——", đỏ mặt đến mức có thể chảy máu.

Vì thế…
Ý của anh chính là, anh cũng giống mình, cho đến bây giờ vẫn nhớ cảnh quấn quýt mặn nồng của hai người trong những đêm đó?
Hạ Tinh Thần đương nhiên không dám hỏi, hai tay chống đỡ bờ vai của anh, nhanh chóng nhảy ra khỏi chân anh.

Không dám đáp lại lời anh nữa, đành ngồi đối diện với anh.

Ngay cả khi không nhìn anh, thì cô vẫn có thể cảm thấy ánh mắt anh dừng lại trên người mình trong giây lát.


Nóng nực.

Hạ Tinh Thần nhịp tim rối loạn.

Rõ ràng nhiệt độ trong xe không đổi, nhưng cô lại cảm thấy trong xe nóng kinh khủng.

Bèn lấy tay quạt gió nhưng cũng không thấy đỡ.

Người đàn ông này có ý gì khi nói điều này với cô?
Bạch Dạ Kình ở phía đối diện vẫn ung dung nhìn cô vài lần, cuối cùng cong môi, cầm lấy văn kiện lên rồi thản nhiên lật xem.

Xem ra ký ức về những đêm đó, những gì cô ghi nhớ, không phải chỉ có những nỗi đau.

...!
Chiếc xe ô tô chạy thẳng vào trang viên.

Người hầu lần lượt ra nghênh đón.

Khi xe dừng lại, Hạ Tinh Thần đã dựa vào xe ngủ thiếp đi.

Lãnh Phi đi tới, định đánh thức cô, nhưng Bạch Dạ Kình đã ôm cô từ trên xe xuống.

Lãnh Phi lại bị sốc một lần nữa, nhưng cậu ta cũng thầm tính toán.

Bạch Dạ Kình bế Hạ Tinh Thần đi thẳng vào phòng ngủ trên lầu hai.

Hạ Đại Bạch đang tựa vào chiếc bàn nhỏ viết bài tập, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.

“Á, sao Hạ Đại Bảo lại ở cạnh Tiểu Bạch chứ?”
"..." Đứa nhỏ này lúc nào cũng gọi anh là ‘Tiểu Bạch’, hoàn toàn không sợ sệt Tổng thống uy nghiêm là anh.

Bạch Dạ Kình nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Gọi ba."
“Vâng, ba.” Hạ Đại Bạch cười ‘hề hề’ nói tiếp: “Tiểu Bạch, sao ba lại ôm Hạ Đại Bảo trở về vậy?”
"..." Bạch Dạ Kình không còn cách nào khác, cũng lười phải uốn nắn cậu bé.

Dù sao nhóc con này cũng biết tính toán chừng mực, trước mặt người khác cũng không dám ngỗ ngược như vậy.


"Tiểu Bạch, Hạ Đại Bảo nhà chúng ta rất thơm phải không?”
Cậu nhóc cũng không hề quan tâm đến câu trả lời của anh, mà trực tiếp bò lên giường, vừa giúp mở chăn bông vừa nói chuyện.

Bạch Dạ Kình liếc cậu bé một cái, nhướng mày, nhưng vẫn không trả lời.

Cẩn thận đặt Hạ Tinh Thần xuống giường.

Cánh tay mảnh mai của cô từ từ trượt khỏi vai anh, và anh có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô.

Đúng như cậu bé nói, cô rất thơm.

Giống hệt năm năm về trước.

Loại mùi hương thật hấp dẫn.

Bạch Dạ Kình thu lại dòng suy nghĩ, vỗ nhẹ vào sau đầu Hạ Đại Bạch, dặn dò cậu bé: “Con ngoan ngoãn đi làm bài tập đi.”
“Ồ.” Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn gật gật đầu, lại quay về bàn học.

Nghĩ đến cái gì đó, cậu bé cắn đầu bút, quay đầu lại với đôi mắt to đen láy nhìn ngài Tổng thống: "Ba, ba lấy mẹ con được không?"
Bạch Dạ Kình giật mình, hỏi: "Sao đột nhiên lại yêu cầu như vậy?"
"Chắc chắn là do Hạ Đại Bảo thất tình rồi cho nên mới uống say.

Con biết, người mẹ thích là chồng của dì nhỏ, mà con không thích mẹ buồn như vậy.”
Hóa ra nhóc con lanh lợi này cũng biết.

Bạch Dạ Kình liếc nhìn Hạ Tinh Thần đang ngủ không ngon trên giường, nói: "Ba cưới mẹ con cũng không giải quyết được chuyện này.

Nếu muốn mẹ con không buồn bã, thì chỉ có cách để chồng của dì nhỏ cưới cô ấy mới giải quyết được vấn đề.”.