"Năm ấy tôi bị bà chủ nhà hung thần ác sát đuổi ra ngoài, hành lý của tôi cũng bị ném chồng chất tới lối đi bộ đầy bụi bặm.

Mấy người không thể hiểu được loại hèn mọn này đâu, vô cùng nhục nhã và bất lực..." Trần Tử Huyên ngồi ở giường bệnh cúi đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện cũ trước đây.

"Tôi và dì út vừa mới rời khỏi nhà họ Trần nên cảm thấy vô cùng túng quẫn, liền tìm một phòng trọ để thuê.

Cấp ba tôi trọ ở trường, dì út của tôi luôn tự nấu ăn ở nhà để tiết kiệm chi phí.

Hôm đó là sinh nhật tôi, dì ấy muốn nấu đồ ăn cho tôi nhưng...!"
Thanh âm của cô tự động nhỏ lại: "...!Phòng trọ bất ngờ bị cháy."
"Lúc tôi từ trường học trở về thì lửa ở phòng đã được thiêu rụi rồi.

Bà chủ nhà không nói hai lời lập tức đuổi chúng tôi ra ngoài, còn nói phải bồi thường hai vạn nữa.

Khả năng của chúng tôi khi có cộng lại còn chưa được tám nghìn, không có tiền..."
Trần Tử Huyên yên lặng nhìn bọn họ, đám người Nguyễn Chi Vũ đều là con cái nhà giàu, sẽ không hiểu được việc không có tiền khiến con người ta trở nên bất đắc dĩ, hèn mọn cỡ nào đâu.

Tôn nghiêm danh dự chẳng là cái thá gì hết.

Ngay cả cánh tay phải của dì út bị thương dì út cũng phải dùng ống tay áo che đi không cho cô biết.

Không có tiền bồi thường cho bà chủ nhà nên chỉ có thể chịu sự lăng nhục chửi bới, không có tiền đi khám bệnh nên bị thương đau đớn cũng không dám nói ra.

"Đêm hôm đó hai người chúng tôi lưu lạc như người hành khất, thực sự không biết phải làm sao, sau đó có một người cho chúng tôi cơm nóng mà ăn, còn cho chúng tôi ở tạm trong nhà vài ngày, thậm chí còn cho chúng tôi vay tiền đi viện để khám vết bỏng..."
Trần Tử Huyên nói xong rồi dừng lại một chút, sắc mặt hiện lên sự phức tạp, cô đưa tay ra kéo lấy vạt áo Nguyễn Chi Vũ.

"Lần này để ra máu là tự bản thân tôi không cẩn thận..." Cô thấp giọng nói lại, mang theo chút khẩn khoản cầu xin.

Đương nhiên cô cũng đoán được ly nước xoài ngày đó dì Trương đưa cho cô uống có vấn đề, hơn nữa khẳng định đám người Nguyễn Chi Vũ cũng có thể điều tra ra, chỉ là có một số việc cô không muốn nói ra.

Nếu có người nào đã từng đối xử tốt với cô thì nhất định cô sẽ nhớ kỹ cả đời.

Trần Tử Huyên có chút lo lắng, dù sao Nguyễn Chi Vũ đều không phải là người tầm thường, nếu như bọn họ quyết định đối phó dì Trương thì nhất định bà ấy sẽ không thể nào trở mình được nữa.


"Vậy người đó hại cô sao cô không nhớ kỹ?"
Nguyễn Chi Vũ đứng cạnh giường bệnh, trong mắt sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, anh đột nhiên âm trầm mở miệng, giọng nói có chút buồn bực.

Như Triệu Dịch Kiệt đã từng đối với cô vậy đó, cô bị anh ta phản bội một lần nhưng vẫn có thể bình tĩnh mà nói chuyện thoải mái với đối phương.

"Tâm tư tôi nhỏ như vậy, sao phải nhớ những chuyện không vui để tự làm bản thân mình buồn chứ?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, con ngươi trong trẻo đơn thuần.

Nguyễn Chi Vũ mím chặt môi, nhìn hai mắt cô rồi yên lặng trong giây lát.

Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên cũng không nói gì thêm, nghe được Trần Tử Huyên nói tới chuyện cũ này, vẻ mặt của bọn họ đều có chút giật mình, liếc nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ.

Chuyện này để xem Nguyễn Chi Vũ sẽ xử lý như thế nào.

"Nguyễn Chi Vũ, anh hãy bỏ qua cho dì ấy một lần có được không?" Cô kéo kéo anh vạt áo, thanh âm nhỏ nhẹ cầu xin tha thứ.

Đây chính là lần đầu tiên cô hạ giọng cầu xin anh.

Vậy mà lại là vì một người ngoài!
Nguyễn Chi Vũ nhìn chằm chằm cô, quả thực cực kỳ tức giận.

Nhưng anh cũng không hất tay của cô ra, trái lại tiến lên một bước rồi cúi người xuống, môi mỏng để sát vào bên tai của cô.

Bị hơi nóng của anh phun lên phần cổ nhạy cảm, cả người Trần Tử Huyên trong nháy mắt trở nên căng thẳng, anh thấp giọng nói: "Trần Tử Huyên, nếu có một ngày tôi làm chuyện không tốt với cô thì cô cũng sẽ tha thứ cho tôi như vậy sao…?"
Trần Tử Huyên không kịp phản ứng lại, bên tai vẫn lưu lại câu nói không rõ hàm ý của anh.

Lời anh nói là có ý gì?
Khi cô ngẩng đầu nhìn lại đã thấy mấy người Nguyễn Chi Vũ đi ra khỏi phòng bệnh, Trần Tử Huyên cứ vậy mà ngồi trên giường mơ mơ hồ hồ nhìn bóng lưng ba người họ rời đi.

Trong lúc mơ hồ cô còn nghe được Bùi Hạo Nhiên hỏi: "Lưu Oánh Oánh cũng ở bệnh viện này, chúng ta không qua thăm cô ấy chút sao?"
"...!Đã xuất viện rồi."
Trần Tử Huyên nhìn y tá nhanh tay đóng cửa, không còn nghe thấy được thanh âm bên ngoài nữa.


Cô cúi đầu mê man nhìn bụng của mình.

Kỳ thực còn có một việc Trần Tử Huyên không nói ra.

"Dì Trương là mẹ ruột của Lưu Oánh Oánh..." Cô nghĩ có thể ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng không biết chuyện này.

Cô không khỏi cười tự giễu.

Có thể căn bản cô cũng không cần lo lắng cho dì Trương, nếu Nguyễn Chi Vũ không đem để vào tai mấy lời cô nói thì cô gái họ Lưu kia cũng sẽ đích thân mở miệng khuyên can anh.

Đi tới hành lang bệnh viện, điện thoại của Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên vang lên.

Là một số công việc khẩn cấp của tổng công ty bên thành phố A, sắc mặt anh lạnh lùng như bình thường, chậm rãi chỉ đạo một số việc cho cấp dưới.

Lúc này Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc cùng nhau sóng vai đi tới.

"Cứ giả bộ không biết như vậy à?"
Khi mấy người tiến vào thang máy thì Nguyễn Chi Vũ mới cúp điện thoại, Lê Hướng Bắc nhịn không được mở miệng hỏi.

Bọn họ đều vô cùng rõ ràng lần này việc Trần Tử Huyên hôn mê xuất huyết đều do cái người phụ nữ tên Trương Thúy Phương kia làm.

Cứ như vậy buông tha bà ta sao? Quả thực không giống tác phong của nhà họ Nguyễn chút nào.

Bùi Hạo Nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Nguyễn Chi Vũ bên cạnh.

"Tôi sẽ xử lý."
Vẻ lạnh lùng trên mặt Nguyễn Chi Vũ cũng không biểu đạt quá nhiều tâm tình, thanh âm trong trẻo lạnh lùng trả lời một câu.

Lê Hướng Bắc nghe anh nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa, ba người ra thang máy lúc rồi nhanh chóng rời đi.

"Tôi giao cho bà một việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong!"

Lúc này, tại quan trà sữa đối diện trường trung học Đệ Nhất thành phố C.

Một đôi mẹ con ngồi đối diện nhau, sắc mặt cô gái vô cùng tức giận, cô ta mắng to: "Tôi đã nói với bà rồi, tôi bảo bà cho hết gói thuốc vào cho cô ta uống cơ mà..."
"Tiểu Điệp..." Dì Trương vẫn cúi đầu, sắc mặt có chút biến đổi gọi cô gái đối diện một tiếng.

"Bà câm miệng!"
Lưu Oánh Oánh giống như cực kỳ tức giận, cô ta vỗ mạnh lên mặt bàn rồi đứng vụt dậy khỏi ghế.

"Tôi đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi bằng cái tên quê mùa đó.

Bà bị bệnh mất trí à? Hay là bà muốn giúp đỡ Trần Tử Huyên, ý định muốn hại chết tôi!"
"Không, không phải." Tâm trạng dì Trương vô cùng khẩn trương, cũng nhanh chóng đứng lên theo cô ta.

"Oánh Oánh, con, con bảo mẹ bỏ thuốc cho Tử Huyên, thế nhưng..." Thế nhưng lương tâm bà ta cảm thấy vô cùng bất an.

"Bà còn không biết xấu hổ giúp cô ta nói, tôi mới là con gái của bà đấy!"
Lưu Oánh Oánh phẫn nộ trừng mắt lườn bà ta, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Cô ta nghe được tin tức đêm đó Trần Tử Huyên ra rất nhiều máu trong khách sạn dẫn tới hôn mê, cô ta còn tưởng cái thai kia nhất định sẽ hỏng, ai dè nó vẫn kiên trì bám trụ.

Lòng Lưu Oánh Oánh tràn đầy phẫn nộ, quay sang phát tiết gào to vào mặt dì Trương: “Mẹ, trước kia hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, con rời nhà bao nhiêu năm, chịu nhiều khổ cực như vậy, trong lòng con vẫn luôn rất nhớ mẹ.

Còn mẹ thì sao? Mẹ luôn giúp đỡ người ngoài, mẹ có biết con tiện nhân Trần Tử Huyên kia cướp đoạt người đàn ông của con không? Vốn dĩ Nguyễn Chi Vũ phải là con rể của mẹ đó."
Dì Trương thấy từ lúc cô ta làm minh tinh điện ảnh tính tình càng lúc càng trở nên ngạo mạn.

Nhìn cô con gái ăn mặc quần áo là lượt trước mắt, bà ta càng cảm thấy mình hèn mọn.

"Oánh Oánh, mẹ biết, mẹ vô dụng, không cho con được điều kiện tốt nhất, thế nhưng..."
Bà ta nhìn con gái ở phía đối diện, dè dặt khuyên bảo: "Oánh Oánh, trước kia con nói với mẹ biết con đang mang thai và Tử Huyên muốn hại đứa bé trong bụng con.

Nhưng Tử Huyên không phải người như vậy, nếu như chồng của con bé không thương yêu nó, nhất định nó sẽ không dây dưa với đối phương đâu..."
“Bà thật đúng là hiểu rõ Trần Tử Huyên đấy nhỉ?" Lưu Oánh Oánh đã không thể kiên trì nổi, trực tiếp hướng về phía bà ta rống lên.

Lập tức sắc mặt cô ta đen lại, nhanh chóng lấy một gói giấy dạng bột từ trong chiếc túi LV đắt tiền của mình ra rồi đập thẳng lên bàn.

Cô ta vung cằm lên cao ngạo ra lệnh một câu: "Đầu óc đơn giản như Trần Tử Huyên chắc hẳn vẫn chưa phát hiện ra bà đâu.

Ngày mai bà hầm một bát canh mang tới bệnh viện cho cô ta đi.


Nhớ kỹ lần này phải cho toàn bộ thuốc vào trong đấy."
"Không được, đây là mưu sát đó.” Dì Trương nhìn thấy gói giấy đó lần thứ hai, nội tâm không khỏi hấp thỏm bất an.

"Nếu thực sự bà bị phát hiện thì cũng không sao, Nguyễn Chi Vũ sẽ thay tôi bảo vệ bà."
Thanh âm Lưu Oánh Oánh tự tin đắc ý, cô ta giống như vô cùng ghét nói chuyện cùng mẹ mình, nhanh chóng cầm túi lên trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

Vẻ mặt dì Trương lo lắng, vội vã đi ra ngoài như muốn đuổi kịp cô ta...!
"Ôi, tôi vô ý..."
Bà ta đâm sầm vào một người đàn ông mặc tây trang giày da bóng nhoáng đang đi vào trong quán.

"Quán chúng tôi hôm nay nghỉ bán."
Dì Trương xin lỗi người đàn ông trước mặt nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Lưu Oánh Oánh bên kia, nhấc chân liền muốn đuổi theo khuyên nhủ cô ta.

"Bà chủ, cho tôi mười nghìn cốc trà sữa." Người đàn ông kia không rời đi mà trái lại tiến lên một bước ngăn ở trước mặt bà ta, nhìn bà ta cười đến xán lạn.

Dì Trương nghe được câu “mười nghìn cốc trà sữa”, cả người liền nhanh chóng trở nên sững sờ.

Bà ta kinh hoảng xoay người: "Cậu..."
"Bà chủ, mới như vậy mà đã quên tôi rồi sao? Sáu năm trước tôi rất thường xuyên mua trà sữa ở quán của bà..." Người đàn ông kia dáng dấp hào hoa phong nhã nhưng giọng nói lại chẳng thân thiện chút nào.

"Ngày hôm nay tôi cũng đặt mười nghìn cốc trà sữa như vậy, chỉ là lần này có chút không giống..."
Anh ta cười mang ý tứ hàm xúc, lập tức đưa một bức thư tay ra: "Lần này những...!cốc trà sữa nhất định phải được hoàn thành vào hôm nay, trước khi mặt trời lặn."
“A, điều này sao có thể." Thời gian chỉ có nửa ngày nữa thôi.

Người đàn ông nhét thư vào trong tay dì Trương, thanh âm anh ta lạnh lùng nhắc nhở một câu: "Có một số việc dù cho không thể làm được cũng nhất định phải hoàn thành."
Bàn tay thô ráp của dì Trương nắm lấy tờ giấy chất lượng cao, run run mở ra xem.

Có mùi mực thoang thoảng, là những nét chữ được viết ra bởi một chiếc bút máy đắt tiền, những chữ này vừa cứng cáp lại vừa có lực.

Một người không am hiểu thư pháp như dì Trương cũng có thể nhìn ra những chữ này đang ẩn chứa một phần thịnh nộ và cảnh cáo.

(Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ khiến con gái bà thân bại danh liệt!)
Dì Trương nhìn chữ “con gái”, “thân bại danh liệt”, trong lòng liền dâng lên một trận hoảng hốt bất an.

Nhất là khi bà ta nhìn về phía bên phải của trang giấy, nét bút màu đen viết ra ba chữ ( Nguyễn Chi Vũ) kia khiến sắc mặt dì Trương nhanh chóng trở nên trắng xanh
"Cậu ta đã biết tất cả rồi...".