Bên cạnh tủ TV nhà họ Trần có mấy cái kệ, ngoại trừ một tấm ảnh gia đình nhà họ Trần, những thứ khác đều là ảnh trẻ con.
“Cô bé mập này chính là Trần Tử Huyên à?” Lê Hướng Bắc tò mò cầm lấy một tấm trong đó, tấc tắc kêu lên: “Nhỏ như vậy đã tham gia thi đấu dương cầm của nước ngoài, còn cầm thưởng nữa.”
Trần Võ Quyền đang rất khó chịu đối với Nguyễn Chi Vũ, nhưng nghe được Lê Hướng Bắc khen con gái nhà mình khi còn nhỏ, nhịn không được nói một câu: “Nào có nửa điểm khí chất thục nữ văn nghệ, là mẹ nó buộc nó học đàn dương cầm đấy.” Ngoài miệng là quở trách, nhưng giữa hai lông mày của Trần Võ Quyền vẫn lộ ra một phần tự hào của người làm cha.
Con gái của ông từ nhỏ chính là một mỹ nhân, đến chỗ nào đều được người lớn khen, nhất là khi còn nhỏ, có chút mập mạp càng thêm dễ thương, chỉ là con gái của ông càng lớn lại càng không nghe lời, cả ngày chọc tức ông đến mức lên huyết áp.
Nguyễn Chi Vũ thả chén trà xuống, ánh mắt cũng hướng đến tủ TV.

Từng tấm hình lưu giữ tuổi thơ của Trần Tử Huyên, cô chỉ có năm tuổi, mặc một thân váy caro đỏ, đang cầm quyển sách thưởng của cuộc thi đấu, tuy là cô nhìn về phía màn ảnh, nhưng không chụp được lúc cô mỉm cười.
“Cô ấy khi còn nhỏ rất ghét đàn dương cầm.” Nguyễn Chi Vũ nói một câu.
Lập tức Nguyễn Chi Vũ mím môi, khẽ nở nụ cười.

Anh nghĩ tới, Trần Tử Huyên khi còn bé con có một đoạn ghi hình, cô bị ép luyện tập đàn dương cầm, còn nghiêm túc hét về phía giáo viên dương cầm là con không muốn học, vừa lau nước mắt, ngón tay ngắn nhỏ vẫn là rất đàng hoàng mà đàn, dáng vẻ nhỏ nhắn ấy của cô thực sự rất chọc cho người ta cười.
Có lẽ Trần Võ Quyền cũng lập tức nhớ lại việc này, đồng thời cũng cười thành tiếng.
Lê Hướng Bắc kỳ quái nhìn hai người đàn ông này, làm sao lại vô duyên vô cớ đều nở nụ cười thế.
Lê Hướng Bắc nhìn một chút, rất đúng trọng tâm nói một câu: “Trần Tử Huyên khi còn bé chắc được người ta yêu thích lắm” Trắng nõn xinh đẹp, nhan sắc giá trị cao, một đôi mắt to trong suốt sáng sủa, một cô bé xinh xắn như vậy, nhà ai mà không muốn có chứ.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, cười nói: “Chi Vũ, cậu và Trần Tử Huyên sinh con gái đi, con gái so với con trai tốt hơn nhiều, con gái là áo bông nhỏ của mẹ đấy, cậu xem, nếu con gái giống như Trần Tử Huyên thì nhất định rất dễ thương.” Lê Hướng Bắc kích động khoa tay múa chân.
Nhà họ Lê bọn họ dương thịnh âm suy, theo cách nói của mẹ anh ta, nhà họ Lê muốn sinh con gái còn khó hơn so với lên trời, cho nên con gái mới là bảo bối, anh em nhà họ Lê đều bị giáng chức thành phân trâu hết rồi.

Sinh con gái rất tốt, con gái bây giờ đắt như vàng.

Ngay cả Trần Võ Quyền cũng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, trong ánh mắt âm thầm có chút chờ mong.
Khi Trần Võ Quyền tuổi trẻ bồng bột một lòng một dạ đều đặt trên sự nghiệp, hơn nữa khi đó còn gây chuyện với mẹ của Trần Tử Huyên, mấy năm nay trong lòng ông có chút tiếc nuối, lúc đó ông không chăm sóc tốt con gái mình.

Nếu có cháu gái nhỏ, nếu như tính tình giống như Tử Huyên, vậy hẳn là rất vui.
Cố Như Yên đang ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn, nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, cũng rất kích động chạy tới: “Chi Vũ, con và Tử Huyên còn trẻ, ông cụ Nguyễn khẳng định cũng hy vọng các con sinh thêm vài đứa nữa, như vậy mới náo nhiệt.”
Khác với vẻ mặt hào hứng chờ mong của họ, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ có chút nghiêm túc, giọng nói cũng rất trịnh trọng: “Không sinh.”
“Vì sao, Chi Vũ, cậu không nên quá trọng nam khinh nữ, con gái còn dễ thương hơn đấy.” Lê Hướng Bắc là người đầu tiên lên tiếng.
Anh ta bây giờ là cha nuôi của cặp song sinh, nếu như Trần Tử Huyên có một đứa con gái, vậy anh ta lại có thể lại có miễn phí một đứa con gái.
“Có hai đứa con trai được rồi.” Cũng không phải là vấn đề con trai con gái mà là anh không muốn lại sinh con.
Giọng Nguyễn Chi Vũ rất lạnh lẽo, rõ ràng là không muốn trò chuyện tiếp về đề tài này.
Sắc mặt Trần Võ Quyền lập tức trầm xuống, Lê Hướng Bắc giống như có một mất mát to lớn, vội vã thở dài.
Cố Như Yên biết tính tình của Nguyễn Chi Vũ, anh đã nói như vậy rồi thì có khuyên cũng vô dụng.

Bà cười làm hòa: “Có hai đứa con trai cũng được rồi…”
Kỳ thực sinh con có tổn thương rất lớn đối với thân thể phụ nữ, sinh thêm một đứa, thân thể lại tổn thương một phần.

Có vài người phụ nữ sinh nhiều quá, da bụng đều trở nên mỏng manh, tới thời điểm tuổi già, thân thể cũng khó chăm sóc.


Nói được nửa câu, Cố Như Yên như phát hiện điều gì đó, bà lập tức nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ.
Tính cách Nguyễn Chi Vũ từ trước đến nay rất cẩn thận, có một số việc Trần Tử Huyên không cân nhắc qua, nhưng anh đều muốn chu toàn.
Lần trước nghe Trần Tử Huyên gọi điện thoại càu nhàu nhắc qua một việc, Tiểu Duy mua một ít que thử thai, lúc thử là dương tính, kết quả Nguyễn Chi Vũ trở về thấy, anh tưởng Trần Tử Huyên mang thai, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, lập tức mang cô đi bệnh viện khám thai.
Theo lý mà nói, nếu Tử Huyên mang thai, Nguyễn Chi Vũ phải rất vui mới đúng.
Cố Như Yên thăm dò mà mở miệng: “Chi Vũ, con đã quyết định rồi à, có hai đứa con trai là đủ rồi, không muốn sinh nữa à?”
Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía bà ấy, cũng không nói lời nào.
Cố Như Yên lập tức hiểu rõ, Tử Huyên không có nói không sinh con, là Nguyễn Chi Vũ tự quyết định.

Không lẽ, một mình anh đi bệnh viện làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh ư?
Nghĩ tới đây, Cố Như Yên khiếp sợ nhìn Nguyễn Chi Vũ, dường như chỉ cần nhìn vào nét mặt của bà, Nguyễn Chi Vũ cũng hiểu được bà đang suy nghĩ gì, anh nhíu mày, lập lờ nước đôi bỏ lại một câu.
“Đây là chuyện của hai đứa con, mọi người đừng can thiệp.”
Cố Như Yên thấy thái độ ưu việt này của anh, sau đó nở nụ cười: “Thanh niên mấy đứa có suy nghĩ riêng của mình, làm bạn đến già, thân thể khoẻ mạnh đúng là quan trọng nhất.” Qua việc này, những chướng ngại trước đó của Cố Như Yên với Nguyễn Chi Vũ cũng tiêu tan hết.
“Nguyễn Chi Vũ đúng là người đàn ông đáng phó thác cả đời.” Cố Như Yên trở lại tại nhà bếp, tiếp tục chuẩn bị bữa ăn, trong lòng hết sức vui mừng.
Trần Tử Huyên có thể có một người đàn ông tốt làm bạn đời, đúng là vui thay cho cô.
Trước đó bà luôn cảm thấy chỉ có Đường Duật thích hợp với Trần Tử Huyên nhất, bọn họ cùng nhau lớn lên, rất ăn ý, Đường Duật đối với Trần Tử Huyên có thể nói là nói gì nghe nấy, nhưng duyên phận vợ chồng, quả thực rất kỳ diệu.
Lúc ăn trưa, Trần Tử Huyên đã nhận ra một tia bất thường.
Dì cô vậy mà lại liều mạng gắp thức ăn cho Nguyễn Chi Vũ.

Ngay từ đầu người hết sức phản đối đoạn hôn nhân này là bà ấy, làm sao đột nhiên lại đối xử tốt với Nguyễn Chi Vũ như thế rồi?
“Chi Vũ à, những món ăn này không biết có hợp khẩu vị của con không, ăn nhiều một chút đi.” Lúc này đây, Cố Như Yên thật lòng muốn đối xử tốt với Nguyễn Chi Vũ.
Mới vừa cơm nước xong, Trần Tử Huyên lôi Nguyễn Chi Vũ đến một góc hỏi anh, “Anh nói đi, có phải anh đã đưa tiền cho người nhà em đúng không?”
Nguyễn Chi Vũ nhíu nhíu mày nhìn cô, không nói chuyện.
Trần Tử Huyên lo lắng: “Ai kêu anh đưa tiền cho người nhà em chứ, bọn họ cũng không phải không có tiền…”
So với nhà họ Nguyễn, nhà họ Trần bọn họ đúng là có sự chênh lệch to lớn, thế nhưng việc đưa tiền tế nhị, với cái tính khí trọng sĩ diện của cha cô, không làm tốt thì ông sẽ giận.
Nguyễn Chi Vũ hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ rất bận tâm của cô.
Nếu như tiền có thể giải quyết vấn đề, anh cũng không cần phải bị làm phiền như vậy rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ phiền não của Trần Tử Huyên, trong lòng anh có chút thoải mái.
“Tử Huyên, gọi Nguyễn Chi Vũ đến phòng sách của cha đi!” Trần Võ Quyền đột nhiên hô một tiếng với bọn họ.
Trần Tử Huyên kinh ngạc quay đầu nhìn, lập tức càng thêm lo lẳng, nắm ống tay áo Nguyễn Chi Vũ: “Anh xem kìa! Cha em chuẩn bị nổi giận rồi.”
“Em đi chung với anh tới phòng sách nha, nếu như ông ấy phát giận, có em ở đây, ông ấy có thể sẽ cho anh một chút mặt mũi.”
“Haiz, Nguyễn Chi Vũ, tại sao anh lại ngu xuẩn như vậy chứ, anh biết rõ cha em có tính xấu này mà, thế mà anh lại lấy tiền đập vào mặt ông ấy ngay ngày sinh nhật của ông ấy.” Trần Tử Huyên lo lắng, Nguyễn Chi Vũ thì không nhịn được mà cười lên thành tiếng.
“Anh không đưa tiền cho người nhà em… Hơn nữa cha em thấy em ở đó, ông ấy chỉ biết máu dồn lên não thêm thôi.” Nói xong, Nguyễn Chi Vũ trực tiếp đi đến phòng sách của Trần Võ Quyền, bởi vì vừa lúc anh cũng có một chút việc muốn tự mình đi hỏi Trần Võ Quyền.
Gì? Ý gì đây?
Trần Tử Huyên sửng sốt tại chỗ.
“Trần Tử Huyên à, mau tới đây, con trai cô lại khóc kìa!” Trong phòng, Lê Hướng Bắc lập tức cầu cứu cô.
Trần Tử Huyên không thể làm gì khác hơn là chạy vào phòng tự mình trấn áp đứa con trai nhỏ hỗn thế ma vương của cô, mới vừa chạy qua phòng khách, Cố Như Yên vội vàng hỏi cô một câu: “Tử Huyên, mấy đứa thích ăn bánh gatô loại nào?”
“Sinh nhật cha con nhưng chúng ta còn chưa đặt bánh sinh nhật đâu, mấy đứa thích ăn loại bánh nào, dì sẽ đặt loại bánh đó, không cần quan tâm ông ấy.”
Bà cụ Trần trực tiếp từ trong phòng vọt ra, vô cùng lo lắng: “Tử Huyên à, bé con có phải có cái gì không thoải mái không, vẫn luôn khóc rống, có cần đưa chúng đi bệnh viện khám không?”
Trần Tử Huyên đau đầu, trở về nhà họ Trần ngày đầu tiên, thật sự rất nhọc lòng nha.
Phòng sách của Trần Võ Quyền vốn là ở lầu hai, nhưng ông trúng gió, chân không tiện đi đứng nên sửa cái kho bên ngoài vườn thành phòng sách mới cho ông.

Phòng này tương đối nhỏ, ở giữa bày một cái bàn, hai cái ghế đẩu, phía sau có hai cái giá sách, bày rất nhiều tác phẩm cổ điển nổi tiếng, thậm chí ngay cả truyện cổ cũng có.
Từ khi ông trúng gió, cũng đã nhìn thấu danh lợi trên thương trường, đối với chuyện công việc cũng không để tâm lắm, bây giờ phòng sách với ông mà nói càng giống như một cái thư viện nhỏ, ông xem một ít sách giết thời gian, ngay cả truyện cổ tích của trẻ em ông cũng mua mấy quyển, dự định về sau sẽ kể chuyện xưa cho cháu ngoại của ông nghe.
Nguyễn Chi Vũ đi vào trong phòng sách của ông, cũng chỉ có thể ngồi trên ghế đẩu nhỏ, tựa như cùng con nít ngồi chung một chỗ chơi vậy, cảm giác thật kỳ quái.
“Đợi hai đứa nhỏ lớn rồi, tôi sẽ ở đây ôm bọn chúng kể chuyện xưa cho chúng nghe, cũng không tệ.” Trần Võ Quyền giải thích một câu, cái thư phòng này của ông khác hẳn của Nguyễn Chi Vũ, hiện tại ông đã không có hứng thú đối với chuyện truy đuổi danh lợi, an tâm làm một cái người già về hưu.
Nguyễn Chi Vũ cũng không cười nhạo ý tưởng của ông, ngược lại cho ông ý kiến: “Vậy cha phải phải sơn lại căn phòng này thành màu xanh, trên bàn cũng phải có mấy hộp kẹo.”
Trần Võ Quyền nghe anh nói như vậy, tâm tình cũng bình tĩnh lại: “Tôi nghe nói Đường Duật đem tài sản dưới danh nghĩa của nó tặng cho Tử Huyên à.” Trần Võ Quyền tìm người con rể này qua đây trò chuyện đứng đắn, ông dừng một chút, ngước mắt dò xét anh: “Cậu có ý kiến gì đối với việc này không?”
Nguyễn Chi Vũ nghe vậy, cũng không lập tức trả lời Trần Võ Quyền, ông ta nghĩ một hồi, nói tiếp: “Nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn nhất định cảm thấy rất kỳ quái vì sao Đường Duật lại làm như vậy phải không, nhà họ Nguyễn các người có phải đang suy nghĩ Tử Huyên làm chuyện mờ ám gì đúng không?”
“Cái tính khí đó của Tử Huyên cậu cũng biết, việc này cậu đừng nói cho nó nghe, bởi vì từ đầu tới đuôi nó chưa từng nói qua nửa câu với người trong nhà, nếu nó ở nhà họ Nguyễn có làm gì, thì cũng chỉ là do không thể nhịn được nữa mới đi tìm dì nó nói vài câu bực tức.

Con gái tôi rất ghét mấy chuyện gây xích mích, ăn nói lung tung như vậy.”
Nguyễn Chi Vũ chau mày, nhìn về phía ông.
“Mặc kệ nhà họ Nguyễn các người nghĩ gì, tôi chỉ muốn trực tiếp nói cho cậu biết, vì sao Đường Duật đột nhiên làm như vậy tôi không rõ, nhưng giữa Tử Huyên và Đường Duật tuyệt đối trong sạch.” Giọng Trần Võ Quyền rất nghiêm túc, ông đương nhiên không muốn con gái mình ở nhà họ Nguyễn bị nói xấu: “Nếu như Tử Huyên và Đường Duật có một chút mập mờ, bọn chúng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không có phần cho cậu nhúng tay đâu.”
“Con biết.” Nguyễn Chi Vũ không nhanh không chậm trả lời ông hai chữ.
Trần Võ Quyền thấy anh bình tĩnh như vậy, ngược lại có chút ngạc nhiên, ông còn tưởng rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ rất để ý với những việc dính líu đến Đường Duật, nhất là khi người đàn ông khác đột nhiên cho vợ anh số tiền lớn như vậy, nói hoàn toàn không để bụng là khẳng định không có khả năng.
Giọng nói Nguyễn Chi Vũ đột nhiên thay đổi: “Việc của Đường Duật, con có chút việc không làm rõ được, cần hỏi cha một ít chi tiết.”
Trần Võ Quyền nhướng mày, còn có chuyện gì mà Nguyễn Chi Vũ không làm rõ được chứ.
Mặt Nguyễn Chi Vũ có chút suy ngẫm, chậm rãi mở miệng: “Gần đây Đường Duật bị bệnh, bệnh của cậu ta rất kỳ quái, con hoài nghi bệnh của cậu ta có liên quan đến đồng tiền cổ mà Trần Tử Huyên nhặt được trước kia.”
“Đồng tiền cổ gì?” Trần Võ Quyền vô cùng nghi hoặc.
“Đồng tiền có huy hiệu của gia tộc Strozzi.” Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ bén nhọn, giọng nói rất trịnh trọng, lúc nhìn Trần Võ Quyền cũng cảnh giác hơn: “Có phải Đường Duật đã từng đến một đảo nhỏ nào đó ở italia, cậu ta có tiếp xúc với người đặt biệt nào không?”.