Buổi sáng bảy giờ hơn, mặt trời soi sáng, chiếc xe rốt cục cũng tới nhà họ Trần.
Tài xế nhà họ Nguyễn một đường buộc chặt tinh thần mà lái xe, lúc dừng xe lại, anh ta mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, bình thường anh ta cũng lái xe đưa Nguyễn Chi Vũ ra ngoài, nhưng lần này không giống trước, cháu cưng bảo bối nhà họ Nguyễn bị trộm mang ra ngoài.

May mà sáng sớm đường trống trải, không có kẹt xe, cả chặng đường tốc độ xe đều rất bình ổn, ven đường không có nửa điểm xóc nảy.
“Bảo Bảo tới rồi!” Xe mới vừa dừng hẳn, cửa lớn nhà họ Trần lập tức mở ra.
Bà cụ Trần cùng Cố Như Yên dẫn đầu chạy tới, đồng thời vui sướng hưng phấn mà hỏi: “Có mang hai đứa nhỏ về không?” Ánh mắt hai người đồng thời nhìn phía bên trong xe.
Trần Tử Huyên mới vừa mở cửa xe, con mắt của bà cụ Trần đặc biệt nhanh nhạy, lắc cánh tay Cố Như Yên, cực kỳ vui nói: “Mau cho hai đứa nhỏ tiền lì xì đi, hai đứa nhỏ lần đầu tiên đến nhà chúng ta, nhất định phải có mở đầu tốt đẹp.”
“Trong xe ngộp như vậy, mau ôm bọn chúng vào nhà đi.” Bà cụ không thể chờ đợi được nữa.
Mặt Cố Như Yên cũng tươi cười: “Nhanh lên, vào trong nhà đi.”
“Cha của con đâu?” Trần Tử Huyên dẫn đầu đi xuống xe, cô còn có chút lương tâm, còn nhớ cha cô mới là nhân vật chính của hôm nay.
Bà cụ Trần tràn đầy sức sống nhìn Trần Tử Huyên, tùy tiện trả lời: “Cha con đi ra bên ngoài tản bộ rồi, một lát là về tới, không cần để ý đến nó.” Nói xong, lập tức vẻ mặt bà háo hức, lôi kéo Trần Tử Huyên thương lượng: “Tử Huyên, cho bà nội ôm bé con đi, bà có sức, tuyệt đối sẽ không làm bé con ngã đâu.”
Trên mặt Cố Như Yên nở nụ cười ôn hòa, bà ấy đã sớm ôm một bé con trong xe đi rồi, dẫn đầu đi thẳng vào trong nhà rồi.
Đây đâu phải là mừng sinh nhật Trần Võ Quyền, là mượn cớ để lừa đem hai đứa nhỏ về thì có.
Nguyễn Chi Vũ cùng Lê Hướng Bắc hoàn toàn bị làm lơ.
“Chi Vũ, xem ra cậu ở nhà họ Trần thực sự không quá được hoan nghênh rồi.” Lê Hướng Bắc nhỏ giọng nói ra lời từ đáy lòng.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ rất bình tĩnh, đi xuống xe, nói một câu: "Ngày hôm qua, là Trần Võ Quyền và bà cụ Trần tự mình gọi điện thoại cho tôi mời tôi qua đây đấy.” Đương nhiên hết thảy đều là vì có thể thuận lợi đem bé con mang về nhà họ Trần, nếu như Nguyễn Chi Vũ không đồng ý thì sao có thể mang hai đứa bé về được.
Cho nên, coi như nhà họ Trần có không muốn nhận người con rể này, thì cũng phải thừa nhận.

Lê Hướng Bắc kinh ngạc, quả nhiên anh là người quen nắm chắc phần thắng trong tay.
Mặc dù nói thái độ của Nguyễn Chi Vũ đối đãi với nhà họ Trần có chút cường thế, thế nhưng anh vẫn yêu ai yêu cả đường đi lối về, ví dụ như việc Trần Võ Quyền trúng gió, sau đó phải tiếp nhận trị liệu để khôi phục, những nhân viên y tế chuyên nghiệp này đều là Nguyễn Chi Vũ cố ý phân phó.

Các loại thu nhập của nhà họ Trần đều được anh gián tiếp trợ giúp.
Trong phòng, Trần Tử Huyên cùng Cố Như Yên nói chuyện phiếm.
“Trời còn chưa sáng, bọn con đã bắt đầu len lén chạy tới, vốn dĩ muốn trực tiếp ngồi máy bay, nhưng lại sợ âm thanh máy bay cất cánh sẽ ảnh hưởng đối với lỗ tai bé con.”
Cố Như Yên rất thân thiết mà ôm bé con, bởi vì bánh bao lớn không sợ lạ, rất ngoan rất an tĩnh, bé con vặn vẹo thân thể nhỏ bé, vẫn luôn nhìn quanh nhà họ Trần lạ lẫm này, mắt to như quả nho đen trong suốt linh động, giống như tò mò với tất cả mọi thứ.
Cố Như Yên ôm đứa nhỏ mềm mại trên tay, trong nháy mắt tim cũng mềm nhũn ra.
“Người nhà họ Nguyễn chăm sóc bé con thật tốt, ngoan quá.” Cố Như Yên cúi đầu đùa với Bánh Bao lớn, nụ cười ôn hòa.
Bà cụ Trần ôm Bánh Bao nhỏ thì khác hẳn, bánh bao nhỏ quơ quơ bàn tay nhỏ, không ngừng đá chân ngắn, đặc biệt có thể làm lại nhiều lần, bà cụ rất muốn ôm vững bé con, nhưng thằng nhóc kia quá hoạt bát hiếu động.
Trần Tử Huyên không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Bà nội, để cho con ôm đi! Bé con nhỏ nhưng sức lực rất lớn, luôn thích dùng chân đá người.” Nói xong, cô ôm Bánh Bao nhỏ vào trong lòng.
Hình tượng người mẹ nghiêm túc của Trần Tử Huyên, chỉ một ánh mắt đã khiến Bánh Bao nhỏ đang ầm ĩ lập tức ngây dại.

Mắt xanh trong trẻo của bé con nhìn cô một lúc, thân thể nhỏ lộn một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong phần bụng của cô, đôi tay nhỏ cầm chặt lấy ống tay áo của cô, dường như rất thích nằm trên người cô.
Đối với người lớn mà nói, mỗi động tác nhỏ của bé con đều rất dễ thương.
Bà cụ Trần rất mừng rỡ, ôn nhu nhỏ giọng hỏi: “Bé con dậy sớm như vậy, bọn chúng bú sữa rồi chứ?”
Cố Như Yên cũng vội vàng khẩn trương: “Tử Huyên, con cũng đừng quên cho chúng bú sữa nha.” Cô cháu gái của bà này từ trước đến nay hay lơ mơ sơ suất, nếu để cho Trần Tử Huyên chăm sóc bé con, thật đúng là lo lắng.

“Khi ở trên xe đã cho bú qua một lần rồi.” Lê Hướng Bắc ở phía sau mỉm cười đi đến.
Bà cụ Trần cùng Cố Như Yên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, các bà đã quên mất Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc, thực sự là thiếu lễ phép, liền vội vàng mỉm cười bảo anh ta mau ngồi xuống uống trà.
“Chi Vũ đâu?” Cố Như Yên nhìn xung quanh cổng ra vào ở bên kia, lẽ nào cần các bà tự mình đi qua đón mới vào hay sao, Lê Hướng Bắc biết tâm tư của các bà, nói đùa: “Chi Vũ muốn đến, mọi người có đuổi thì cậu ấy cũng không đi đâu, ha ha… cậu ấy mới vừa nhận một cuộc điện thoại, đang dặn dò nhân viên một chút việc ở phía bên ngoài vườn.”
Bà cụ Trần vội vã phụ họa: “Chi Vũ là quý nhân bận chuyện, chúng ta đừng quấy rầy cháu nó.” Bởi vì Nguyễn Chi Vũ thực sự quá có bản lĩnh, Lê Hướng Bắc rất hiểu nỗi khó xử của nhà họ Trần, rất quen thuộc mà ngồi ở vị trí bên cạnh họ, cố ý vòng vo trọng tâm câu chuyện: “Trần Tử Huyên, cô không phải mới vừa nói phải mớm thuốc cho con sao?” Dồn lực chú ý trên người bé con, tâm trạng của mọi người lập tức trở nên hào hứng hơn.
“Bé con mấy ngày hôm trước hơi bị cảm, cho nên phải uống thuốc.”
“Không có chuyện gì đâu, hiện tại cũng không có phát sốt, chỉ là thỉnh thoảng có ho khan.” Trần Tử Huyên cầm thuốc của bé con đi ra, nghĩ phải mạnh mẽ rót thuốc cho bé con uống, thế nhưng người nhà họ Trần không đồng ý.
“Tử Huyên, thuốc này là thuốc gì, làm sao lại khó ngửi như vậy, là bác sĩ nào kê thế, cứ như vậy uống, bọn chúng sẽ khóc cho xem.” Mới vừa lấy thuốc ra, bé con lập tức mếu máo, dáng vẻ nước mắt lưng tròng, chuẩn bị khóc bất cứ lúc nào.
Theo tác phong cũ, Trần Tử Huyên bắt được bé con, mạnh mẽ mớm thuốc.
Cô ném một câu: “Bọn chúng khóc mệt sẽ không khóc nữa.” Một muỗng thuốc đẳng cứ vậy bị Trần Tử Huyên nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bé con, hai bé con mập mạp chịu khổ bị mẹ của chúng chà đạp, nhưng tuổi chúng quá nhỏ không còn cách nào phản kháng.
Đứa dẫn đầu bị ngược đãi là Bánh Bao nhỏ, khóc phải gọi là thê thảm, oa oa khóc không ngừng, khóc đến mức người lớn nghe xong trái tim đều tan nát luôn.
Bà cụ Trần và Cố Như Yên cùng nhìn, trong lòng rất lo lắng.
Đúng lúc này, Trần Võ Quyền mới vừa tản bộ trở về, nhìn thấy cháu ngoại của ông ấy bị khi dễ, nhất thời máu dồn lên não: “Có ai ngược đãi con mình như thế sao?”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn liếc mắt cha cô, nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ ạ.”
Trần Võ Quyền chán nản, xông nhanh đến: “Cái gì sinh nhật vui vẻ, hôm nay ba chỉ muốn nhìn cháu ngoại, sao con lại làm bọn chúng khóc rồi hả?”
Trần Tử Huyên nói: “Cha, bây giờ cha hồi phục rất tốt nhỉ, không cần chống gậy, hoàn toàn nhìn không ra là lúc trước cha bị trúng gió đó” Động tác trên tay của cô không hề ngừng lại, nhanh chóng đặt con trai nhỏ trong lòng đã khóc ào ào trên ghế salon, tự tay bắt được bánh bao lớn rồi mạnh mẽ đút thuốc cho bé.
Trần Võ Quyền nhìn cô đối đãi tàn nhẫn với cháu ngoại của ông như vậy, lập tức nổi giận: “Hôm nay sinh nhật cha, con muốn chọc cha tức giận đến mức lại trúng gió lần nữa phải không, lập tức buông bé cưng ra, cái muỗng nhét trong vào miệng nhỏ của bé, con làm đau nó đó!”
Trần Tử Huyên đút cho hết một ít thuốc cuối cùng trên muỗng, rất bình tĩnh: “Không sao đâu, bánh bao lớn uống thuốc cũng không khóc đâu.” Bánh Bao lớn mở cái miệng nhỏ, vô cùng phối hợp uống thuốc sạch sẽ, bé con ngoan ngoãn nhìn Trần Tử Huyên.

Cố Như Yên nhịn không được mà tán dương: “Bánh bao lớn giỏi quá.”
Lê Hướng Bắc ghé sát vào nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rất phối hợp, đây tuyệt đối là di truyền từ Nguyễn Chi Vũ.”
Trần Tử Huyên quay đầu, nhíu mày nhìn về phía con trai nhỏ của cô: “Bánh bao nhỏ rất yếu ớt, mỗi lần uống thuốc đều khóc như muốn tháo trời xuống vậy.” Thằng nhóc này chính là người làm cho nhà họ Nguyễn gà bay chó sủa.
Bánh Bao nhỏ dường như có thể nghe hiểu mẹ bé ghét bỏ bé.
Mắt xanh của bé con vẫn còn ứa nước mắt, tiếng khóc chậm rãi nhỏ lại, nhìn anh trai bé, nấc một cái rồi nín khóc.
Trần Võ Quyền ôn hoà, tự tay sờ sờ đầu nhỏ của bé: “Bánh bao nhỏ cũng ngoan lắm.” Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ hiền hòa này của cha cô, nói xấu con trai nhà mình: “Cũng sắp một một tuổi rồi, lại còn chưa biết nói nữa.”
Trần Võ Quyền tức giận trừng cô: “Học nói chậm, tương lai có tiền đồ.” Bà cụ Trần cũng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, nghe nói rất nhiều người tài ba, thông minh, khi còn bé phát triển đều tương đối chậm.

Bé cưng nhà chúng ta tương lai khẳng định sẽ có tiền đồ lớn.”
Trần Tử Huyên im lặng không nói gì.
Quả nhiên, người lớn trên toàn thế giới đều giống nhau, thích bao che khuyết điểm.
Ở bên ngoài vườn, Nguyễn Chi Vũ nghe được tiếng em bé ở phòng trong khóc lớn, anh cúp điện thoại, đi đến.
Trước tiên anh gật đầu với Trần Võ Quyền, nói một câu: “Bé con lúc nào cũng khóc như thế.” Bước chân của anh lại hướng về phía Trần Tử Huyên.
Người nhà họ Trần rất kinh ngạc, Nguyễn Chi Vũ- người cha này hình như cũng không quá chú ý đối với việc con khóc rống lên, còn tưởng rằng người nhà họ Nguyễn đều đặc biệt cẩn thận từng li từng tí che chở bé con, trước đó còn lo lắng bé con qua đây, ở nhà họ Trần lỡ mà khóc rống sẽ bị trách là chăm sóc không chu toàn.
“Bé con đã tới rồi, cũng không cần đi ra ngoài ăn cơm, chúng ta ở trong nhà nấu một ít cơm thường, không biết mấy đứa cảm thấy thế nào?” Bà cụ Trần dùng giọng hòa ái nhất của bà mà hỏi.
“Cháu và Chi Vũ ăn cái gì cũng được.” Lê Hướng Bắc nở nụ cười anh tuấn đẹp trai, cực kỳ thân thiện, anh ta còn không quên chế giễu một câu: “Kén ăn nhất là Trần Tử Huyên thôi.”
Bà cụ Trần cười theo vài tiếng.
Bà cụ Trần đẩy Trần Tử Huyên một cái: “Tử Huyên, mang bé con vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, ngồi mấy giờ trên xe cũng mệt mỏi rồi.” Nói xong, bà cụ bày khuôn mặt tươi cười, nói: “Chi Vũ, hai đứa ở phòng khách ngồi đi, cứ tùy ý, uống trà, có chút hoa quả không biết có hợp khẩu vị của hai đứa không.”
Tuy Nguyễn Chi Vũ là cháu rể, là vãn bối, nhưng bà cụ Trần sợ mình nói nhầm thất lễ, nhanh chóng dẫn bé con vào phòng, những chuyện khác cứ giao cho Trần Võ Quyền.
Sau khi bà cụ Trần cùng Trần Tử Huyên vào phòng, Trần Võ Quyền lúc này mới lên tiếng: “Thân thể tôi đã khôi phục rất tốt, không cần đi…” Ông đang muốn nói là không cần đi đến trung tâm hồi phục.

Nguyễn Chi Vũ lại dẫn đầu mở miệng trước: “Sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành đánh giá cho cha.”
Sắc mặt Trần Võ Quyền nhất thời đen lại, Nguyễn Chi Vũ này hoàn toàn không cho người cha vợ này chút mặt mũi nào.
“Cậu không thấy tôi bây giờ có thể đi, có thể chạy à! Tôi rất khoẻ, tôi không cần đi trung tâm hồi phục nữa.” Trần Võ Quyền cũng là một người có tính tình cứng rắn, ông đã có thể không sử dụng gậy, đi chậm một chút cũng có thể giống như người bình thường, nhìn không ra điểm dị thường nào, quan trọng nhất là ông không muốn bị xem như bệnh nhân.
Nhất là những nhân viên y tế ở trung tâm hồi phục kia giống như chó săn vậy, hại ông rất ngại khi nhìn thấy bệnh nhân khác, người ta đều cảm thấy ông đang được thiên vị quá mức.

Nhất định là Nguyễn Chi Vũ đã đánh tiếng trước rồi.
“Bác sĩ cho cha ký tên đồng ý à?” Nguyễn Chi Vũ cụp mắt liếc nhìn chân trái bị liệt của ông, cất giọng nói nhàn nhạt.
Trần Võ Quyền thấy anh bình tĩnh như thế, càng thêm nổi giận: “Tôi bảo cậu gọi điện thoại cho bác sĩ, nói cho bọn họ biết, tôi có thể không cần đi qua tái khám nữa, nói bọn họ đừng suốt ngày chạy tới phiền tôi.”
Lê Hướng Bắc lập tức điều hoà bầu không khí: “Bác ơi, bác đừng quá kích động.

Cẩn thận huyết áp lại lên cao.”
Trần Võ Quyền tức giận kêu một tiếng, nếu như con rể của ông là Lê Hướng Bắc, vậy thì mọi chuyện tốt hơn rồi.
Ông sống hơn nửa đời người, đã lăn lộn trên thương trường dơ bẩn phức tạp nhiều năm, ai ngờ đến bây giờ lại bị con rể chính quy của ông làm khó dễ.

Nếu như không phải ngại mặt mũi của mình, Trần Võ Quyền suýt chút nữa muốn hét lên.
Nguyễn Chi Vũ ngồi ở đối diện, tay phải cầm lên một chén hồng trà nhỏ, đầu tiên anh ngửi nhẹ, sau đó nhấp một ngụm, dáng vẻ hoàn toàn không nóng nảy.
Trần Võ Quyền tức điên lên, rất muốn quăng ngã bàn trà nhà mình.
Nguyễn Chi Vũ rất thong thả, lại tự mình rót một chén trà, trong nội tâm anh đặc biệt thưởng thức biểu cảm lúc này của Trần Võ Quyền, bình thường anh cũng không ít lần bị Trần Tử Huyên chọc tức đến nội thương.
Lê Hướng Bắc lặng lẽ nhìn một màn quỷ dị trước mắt này, luôn có cảm giác Nguyễn Chi Vũ đang trả thù..