Nguyễn Chi Vũ cho rằng cô nói “Không nghỉ việc” là do cô uống quá nhiều rượu, say đến mức mơ mơ màng màng, đầu óc không tỉnh táo nên nói bậy bạ.
Sáng hôm sau, Trần Tử Huyên vào phòng thay đồ thay quần áo, còn cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.
Nguyễn Chi Vũ nhíu mày, kéo cô lại: “Em đi đâu đấy?”
“Hôm qua em đã nói với anh rồi mà? Em sẽ không nghỉ việc! Em đã quyết định rồi, em sẽ tiếp tục đi làm ở công ty anh Lê!” Người khác đi làm còn cần phải suy xét xem ông chủ là người thế nào.

Trần Tử Huyên không cần phiền phức như vậy! Cô cứ dứt khoát đi làm là được.
Dù sao trước đó anh Lê cũng nói rồi, anh ta không muốn cô trở thành ký sinh trùng của nhà họ Nguyễn.
“Hôm qua, em dẫn Chi Nghiên ra ngoài làm xằng làm bậy như vậy mà vẫn chưa đủ à?” Nguyễn Chi Vũ không thích cô đi làm ở công ty kia, trong giọng nói của anh cũng ẩn chứa đầy lửa giận.
“Em muốn đi làm, chuyện này không liên quan gì với Chi Nghiên.

Em chỉ cảm thấy là em làm việc ở đó thì tốt hơn.

Nếu bây giờ ra ngoài, làm nhân viên trong công ty khác thì em lại không quen ai, vừa vặn anh Lê và Tiểu Trụ Tử cũng đi làm ở công ty đó…”
Trần Tử Huyên nói một cách trực tiếp, nhưng khi cô nhắc đến biệt danh "Tiểu Trụ Tử ", cô cũng chú ý là sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ hơi khác lạ, cô cũng biết điều không nói tiếp.

Nhưng cô vẫn kiên quyết như cũ: “Nếu các người muốn em đi làm những hạng mục từ thiện với mấy người phụ nữ kia, em cũng sẽ làm.


Nhưng tạm thời, em không thể nghỉ việc." Nhưng như vậy thì chắc chắn Trần Tử Huyên sẽ bận rộn nhiều việc.

Bận rộn đến mức không còn thời gian chú ý đến gia đình.

Trên mặt Nguyễn Chi Vũ có vẻ hơi phiền muộn, anh nhìn thẳng vào cô.
Thấy anh chỉ nhìn chằm chằm mà không nói một lời, Trần Tử Huyên cũng cảm thấy hơi chột dạ, đành phải thẳng thắn thành thật với anh: “Em… Hôm qua em đột nhiên có một giấc mơ… em mơ thấy khi tôi còn bé, mẹ em vô cùng lạnh nhạt đuổi Đường Duật đi, bảo cậu ấy đừng chơi với em nữa…” Từ nhỏ Đường Duật đã không được người lớn yêu thích.

Trước mặt những người lớn, anh ta quá mức quái lạ, lại không nói lời nào.

Một đứa con riêng của nhà họ Đường, lại là một kẻ ngu, tất nhiên cha mẹ sẽ không thích cho con mình tiếp xúc nhiều với anh ta.
Trần Tử Huyên cũng không hiểu nổi tại sao cô lại đột nhiên mơ thấy chuyện hồi bé.
Hơn nữa, cô cũng không hề thân thiết với mẹ đẻ nhưng lại mơ thấy cảnh tượng như vậy, vì thế cô vô cùng ấn tượng.
Nguyễn Chi Vũ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh ngày càng nóng bỏng, trong mắt đang đè nén nhiều tình cảm phức tạp.
Dù thế nào, anh cũng không thể nhúng tay vào tuổi thơ của cô.
“Gần đây Đường Duật bị bệnh, em không thể bỏ mặc, không quan tâm cậu ấy.” Trần Tử Huyên cũng biết là anh không muốn nghe cô nhắc đến những chuyện trước kia, nên cô chỉ nói một câu đơn giản như vậy.
“Anh và con thì sao?” Anh hỏi ngược lại.

Trần Tử Huyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.


Từ trước đến nay, Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn yên lặng chịu đựng, cô không ngờ anh sẽ nhắc đến vấn đề này.
“Anh… Anh và hai đứa bé đều có người khác chăm sóc, trong nhà cũng có bác sĩ riêng, còn có nhiều người giúp việc như vậy…” Trần Tử Huyên không được tự nhiên trước ánh mắt của anh, giống như cô đã làm sai điều gì.

Ánh mắt của anh quá sâu xa, cô nghiêng đầu qua một bên và nói nhỏ: “Đường Duật khác với anh.

Từ nhỏ, bên cạnh cậu ấy không có bất cứ người nào cả.” Vì thuyết phục anh, Trần Tử Huyên đỏ mắt nói với anh một bí mật: “Khi còn bé, Đường Duật từng thử tự tử, cậu ấy không sợ hãi, cũng không cảm thấy đau đớn, cậu ấy không có cảm giác gì với thế giới này.

Cậu ấy đã nói cậu ấy cũng không biết tại sao mình phải còn sống… Sau đó em xông tới đè cổ tay cậu ấy, gọi Mạc Cao đưa cậu ấy đến bệnh viện, ép buộc cậu ấy phải thề, không cho phép cậu ấy tiếp tục làm những chuyện ngu ngốc như vậy, nếu không cả đời em sẽ không để ý đến cậu ấy.” Trần Tử Huyên vô cùng kích động, nhưng ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ càng ngày càng tỉnh táo.
“Em muốn nói là anh ta sống vì em hả?” Nguyễn Chi Vũ cúi đầu tự giễu, lại như đang lẩm bẩm một mình.
“Anh cũng biết rõ là em với Đường Duật không hề mập mờ như người khác nghĩ mà.” Trần Tử Huyên đột nhiên tức giận, cô cảm thấy anh quá vô tình, không có một chút lòng thương hại nào đối với Đường Duật: “Em và Đường Duật chỉ như người thân trong gia đình mà thôi.”
“Vậy em có coi mình là người nhà họ Nguyễn không?” Giọng nói của anh bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Trần Tử Huyên ngạc nhiên nhìn anh, Nguyễn Chi Vũ đối mặt với cô, dứt khoát nói thẳng vào điểm chính: “Tại sao em lại để Lucy điều tra Chi Nghiên?”
Trần Tử Huyên có cảm giác lúng túng vì bị người khác vạch trần, nhưng cô cũng không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn cảm thấy tức giận: “Anh biết rồi à! Cái gì anh cũng biết.” Mỗi lần cô đối mặt với anh, cô đều có cảm giác mệt mỏi như vậy, bởi vì Nguyễn Chi Vũ có thói quen kiểm soát mọi thứ trong tay, mỗi giờ mỗi phút đều phái người nhìn chằm chằm vào cô, không tin tưởng cũng không tôn trọng cô.
Cô thẹn quá thành giận: “Nguyễn Chi Vũ! Em cũng dứt khoát nói thẳng cho anh biết, dù anh có tin hay không, cô em gái của anh – Nguyễn Chi Nghiên… Cô ta có xu hướng bạo lực, cô ta đã ra tay với em nhiều lần rồi, hành động thì quái dị, em cũng không biết cô ta là thứ quỷ quái gì nữa!”
Nguyễn Chi Vũ thật sự rất bất ngờ khi nghe cô nói như vậy, nhưng anh cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó vô cùng tỉnh táo nói ra ba chữ: “Không thể nào!”

Nguyễn Chi Nghiên và anh lớn lên bên nhau, tại sao anh lại không biết tính tình em gái mình chứ.
Nghe anh nói như vậy, Trần Tử Huyên mệt mỏi, xoay người sải bước đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Tóm lại, em sẽ không nghỉ việc”
“Trần Tử Huyên!” Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía bóng lưng của cô, quát to một tiếng, muốn cô lập tức dừng lại.
Trần Tử Huyên dừng chân như ý muốn của anh, cô quay đầu nhưng trên mặt đầy lửa giận, trừng mắt nhìn anh: “Nguyễn Chi Vũ! Có mấy lời tôi đã nhịn rất lâu rồi.

Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không có cách nào trao đổi với cậu chủ nhà họ Nguyễn là anh.

Loại người đứng trên cao nhìn xuống như anh luôn tự cho là mình đúng, không để tôi có quyền lựa chọn, làm gì cũng nói là vì muốn tốt cho tôi, tôi sẽ không trở thành con rối của anh đây!”
“Còn nữa, anh không muốn tin tưởng tôi, tôi cũng không sao cả… Tình cảm vợ chồng là cái gì chứ? Tôi với anh còn không quen thuộc bằng tôi với nữ giúp việc.

Trong một năm, có hơn nửa năm anh đi công tác ở nước ngoài.

Chúng ta đã quen biết lâu như vậy mà ngay cả một lần đi xem phim, chúng ta cũng không có.

Anh không biết những gì tôi đã từng trải qua, tôi cũng không biết quá khứ của anh.

Từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ tụ tập lại một chỗ để sống cho qua ngày mà thôi!” Trần Tử Huyên mắng luôn một mạch, sau đó cũng không thèm quay đầu lại, giậm chân thình thịch chạy xuống lầu.
Cô lái xe như bay rời khỏi nhà, giống như vội vã muốn rời khỏi nhà họ Nguyễn như cái nhà tù này vậy.
Chỉ để lại Nguyễn Chi Vũ đứng im tại chỗ, sắc mặt buồn bực và một đám người giúp việc trong Biệt thự Đông Uyển, mọi người đều đang lo lắng không yên.
Từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ tụ tập lại một chỗ để sống cho qua ngày mà thôi! Giọng nói trong trẻo của cô vẫn đang vang vọng bên tai anh, cô tức giận và thẳng thắn, bình thản để lộ những câu nói từ tận đáy lòng.


Câu này mới là câu nói đã kiềm chế từ lâu ở tận đáy lòng của cô!
Trần Tử Huyên đột nhiên quay lại công ty, Chu Tiểu Duy và mấy người gái mập đều tỏ ra nhiệt liệt hoan nghênh.

Những ngày Trần Tử Huyên trở về công ty, có vẻ cuộc sống của họ sôi động hơn hẳn.
"Sao thế? Hình như cậu không vui vẻ lắm!" Chu Tiểu Duy nhanh chóng chú ý đến dáng vẻ mất tập trung của cô.
Trần Tử Huyên suy nghĩ một chút rồi vứt ra một câu: "Mình và Nguyễn Chi Vũ vừa cãi nhau.” Nói xong, cô vô cùng bình tĩnh cầm tờ giấy mà cô vừa viết một đoạn phương án vứt về phía máy hủy giấy.

Trầm ngâm suy nghĩ rồi viết hơn nửa ngày, cuối cùng cô lại cảm thấy mình viết ra mấy thứ kia cứ như là một mớ lộn xộn.
"Hả? Cãi nhau à? Này! Trần Tử Huyên! Cậu đã ngồi viết phương án đó từ sáng sớm mà, sao lại vứt đi?" Tiểu Duy lập tức ngăn cản cô.
Nhưng Trần Tử Huyên lại không hề chần chờ, cô dứt khoát bỏ vào máy hủy giấy: “Thứ không có tác dụng gì, dù trước đó cậu đã cố gắng bao nhiêu cũng đều là uổng phí!” Đôi khi, Chu Tiểu Duy cảm thấy Trần Tử Huyên rất ác độc với bản thân mình.
“Cậu và Nguyễn Chi Vũ cãi nhau rất nghiêm trọng sao?” Chu Tiểu Duy kéo cô đến phòng trà nước.
“Cũng không có gì.” Trần Tử Huyên pha cho mình một ly cà phê rồi ngồi xuống và từ từ thưởng thức, sau đó lại nói thêm một câu: “Minh và anh ta chia giường ngủ riêng.” Chu Tiểu Duy khiếp sợ nhìn cô.
“Chia giường ngủ riêng ư?” Nghiêm trọng như vậy à?”
“Nhà họ Nguyễn có rất nhiều phòng ngủ cho khách.” Trần Tử Huyên thì xem thường, tiếp tục nhấp nháp cà phê của mình, cô cảm thấy hơi đắng quá, nên lại hăng hái chạy lại chỗ ngăn kéo tìm đường và sữa bò để pha vào cho dễ uống hơn, Tiểu Duy thấy cô còn tâm trạng pha cà phê, lo lắng hỏi cô: “Lần này cãi nhau vì chuyện gì?”
Vợ chồng chia giường ngủ riêng thì chắc chắn là chuyện gì quan trọng rồi, hơn nữa từ trước đến giờ Nguyễn Chi Vũ đều nhường nhịn Trần Tử Huyên, tại sao lần này lại ầm ĩ thành như vậy.
Rốt cuộc Trần Tử Huyên cũng pha xong ly cà phê của mình, cô thêm một ít sữa bò và nước đường, sau đó uống thử một ngụm, rất hài lòng ngẩng đầu lên và nói một cách vô cùng kiên quyết: “Dù sao lần này tớ chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
“Tớ kể ra một đống khuyết điểm của anh ta, cục đá chết tiệt! Tự mình tỉnh táo lại đi! Nếu anh ta không tự ý thức được, vậy cứ tiếp tục chia giường ngủ riêng thôi! Ai sợ ai chứ!” Sắc mặt Trần Tử Huyên trở nên tối tăm, một hơi tiêu diệt hết ly cà phê nóng.
Tiểu Duy đột nhiên buồn cười, dáng vẻ này của cô cứ giống như càng lớn tuổi, tính tình càng bướng bỉnh như con nít, cứ như một nữ lưu manh!.