“Cậu chủ cô Trương tới rồi” - Người hầu gái lên tiếng.

Lăng Quốc Thiên phấy tay ra hiệu cho người giúp việc rời đi, khi tiếng đóng cửa vang lên anh mới từ từ điều khiển xe quay người lại.

“Tôi tới rồi.” - Trương Tú Anh lên tiếng.

Anh vẫy tay ra hiệu cho cô tới gần mình để nhìn vào màn hình tinh thể lỏng gắn ở xe lăn.

Trên màn hình đã dày đặc chữ anh soạn từ trước.

“Tôi muốn có đảm bảo duy trì cuộc hôn nhân này ít nhất một năm, sau đó nếu cô muốn rời đi tôi sẽ làm thủ tục ly hôn và đền bù cho cô xứng đáng.

Trong vòng một năm này có thực hiện mọi nghĩa vụ của một người vợ, bà chủ của Lăng gia.

Bố mẹ tôi đã về hưu sau đám cưới họ sẽ tiếp tục ra nước ngoài sinh sống.Vì thế mọi việc đối nội đối ngoại của Lăng gia cô sẽ đảm nhiệm.Về nghĩa vụ làm VỢ, cô sẽ chăm sóc tôi những lúc tôi ở nhà.

Thời gian tôi ở nhà sẽ không cố định vì tôi sẽ đi trị liệu với bác sỹ, tùy tình hình thời gian vắng nhà sẽ
khác nhau.


Trong khoảng thời gian chung sống cô không được phép có bất kỳ tin tức gì liên quan tới quan hệ với người đàn ông khác.

Tuyệt đối giữ thể diện cho Lăng gia.

Hiện tại chân tôi không cử động được từ đầu gối trở xuống nên về các sinh hoạt cũng không quá khó khăn.

Tôi có thể tự tắm rửa, thay quần áo, cô chỉ cần phụ thôi một chút.

Đây là những yêu cầu của tôi, cô có yêu cầu gì có thể nói với tôi”.

“Các điều kiện của anh tôi đồng ý.

Đây là điều kiện của tôi:Anh không được động vào người tôi khi chưa được tôi cho phép, động ở đây bao gồm: ôm, hôn và các hành động thân mật hơn thế...” - nói tới đây bất giác mặt Tú Anh đỏ lên.

Cô hắng giọng rồi tiếp tục “tôi còn có công việc cần xử lý
nước ngoài vì mấy một tháng tôi sẽ sang đó 3 ngày.Anh yên tâm tôi sẽ chăm sóc anh chu đáo, làm tròn vai trò là chủ nhà họ Lăng”.

“Tôi cần cô hứa, mọi chuyện xảy ra giữa chúng ta trong quá trình chung sống là tuyệt đối bí mật, cô không được để cho bất kỳ người nào biết, cả cuộc nói chuyện hôm nay cũng vậy.Yêu cầu của cô tôi đồng ý.Tôi còn một yêu cầu nữa, trong quá trình sống với tôi, mọi chi tiêu của cô đều sử dụng thẻ của tôi” - Lăng Quốc Thiên nhanh chóng gõ trên bàn phím.


“Về phần tiền chi tiêu tôi nghĩ không cần, tôi có tiền của tôi.” - Tú Anh từ chối, dù sao đây cũng
là cuộc hôn nhân hai người bọn họ thỏa thuận, cô bất ngờ với thỏa thuận của anh nhưng cũng vui mừng vì anh không bắt cô sống chung cả đời với một người cô không có tình cảm, như vậy là đủ rồi, cô không muốn dây dưa tiền bạc với anh.

“Cô đã đồng ý trong vòng một năm toàn tâm toàn ý làm con dâu nhà họ Lăng vậy một năm này cô tiêu tiền nhà họ Lăng không có gì sai cả.

Chúng ta không ai nợ ai” - Lăng Quốc Thiên lập luận.

“Thôi được tôi đồng ý với anh.” - Trương Tú Anh không tìm ra lý lẽ phản bác lời anh.

“Tôi chuẩn bị cho cô một số thứ.”
Lăng Quốc Thiên đánh máy xong đưa tay chỉ về phía bàn làm, lúc này Trương Tú Anh mới để ý trên bàn có một chiếc túi giấy lớn, logo của hãng thời trang áo cưới nổi tiếng thế giới.

Tú Anh bước tới, trong túi có một phong bì trong đó là một chiếc thẻ ngân hàng mang tên cô.

Một chiếc hộp nhỏ trong đó có một sợi dây chuyền ngọc trai, một đôi khuyên tai ngọc trai gắn kim cương và một chiếc kẹp tóc hình hoa ngọc lan bằng bạch ngọc tất cả đều rất tinh xảo, không khoa trương nhưng cực kỳ tinh tế.

Dưới cùng là một bộ váy cưới bằng satin trắng đính pha lê, kiểu dáng rất đơn giản cổ chữ V rộng, tay, dài tay.

Là kiểu váy ôm sát cơ thể, hơi xòe phía dưới dài chấm mắt cá chân.

Di chuyển rất tiện lợi.

Tú Anh vừa nhìn đã thấy thích.