Đường đi không xa, núi cũng không quá cao.

Khung cảnh rất đẹp.

Trời đang vào thu hai bên đường rừng cây rực rỡ lá vàng.

Không khí mát mẻ trong lành.

Bầu trời trên cao rất xanh, Tú Anh cảm thấy người khoan khoái, lâu rồi cô mới được hít thở không khí trong lành như thế này.

Ngồi miếu nhỏ nhưng rất khang trang, bài trí lịch sự không có vẻ gì là quá cổ kính.

Cô không hiểu sao lại gọi là miếu cổ.

Một người đàn ông chừng hơn 50 tuổi, dáng nhỏ thó bước ra.

Ông ta tươi cười tiến về phía Hàn Thu Nguyệt.

“Trượng phu nhân, lâu rồi không gặp.

Mời bà vào trong
Trương Tú Anh và Trương Tú Linh cũng theo chân hai người bọn họ bước vào gian tiếp khách.

“Hôm nay Trượng phu nhân tới tìm tôi là có việc gì? Nhìn bà, không phải Trương gia sắp có hỉ sự đấy chứ?”.

- Ông ta vừa cười vừa rót cốc trà
đưa tới trước mặt Hàn Thu Nguyệt.


“Hôm nay tôi tới đây cũng là vì chuyện đó” - Giọng Hàn Thu Nguyệt run run, bà ta càng thêm tâm phục khẩu phục ông ta, vừa vào cửa mà ông ta đã biết nhà bà sắp có hỉ sự.

“Bà viết ngày giờ sinh của hai tiểu thư vào đây”.

Ông ta đưa cho Hàn Thu Nguyệt một cuốn sổ và cây bút rồi quay sang nhìn Tú Anh và Tú Linh.

“Vị này là...”
“Đây là Tú Anh sinh trước, Tú Linh sinh sau”.

Hàn Thu Nguyệt chỉ vào từng người giới thiệu.

Ông ta ra chiều đăm chiêu, nhìn lần lượt Tú ANh và Tú Linh, sau đó lại bảo họ đưa tay ra để ông ta xem.

Sau một lúc ông ta trầm ngâm.

“Hai cô có thể ra ngoài một lúc, tôi muốn nói chuyện riêng với phu nhân”.

Nửa giờ sau Hàn Thu Nguyệt và ông thầy bước ra khỏi phòng.

Ông ta tươi cười tiễn ba mẹ Con nhà họ xuống núi.

Trên đường trở về, không khí trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Tú Linh từ đầu tới cuối rảnh rang nghịch điện thoại.

Tú Anh dựa vào cửa kính nhìn ngắm mọi vật lướt qua trên đường đi.

Hàn Thu Nguyền chìm đắm trong thế giới riêng của mình.


Ba ta đang suy nghĩ về những lời ông thầy bói nói.

Hai đứa con gái của bà tuy sinh ra cách nhau chỉ mười lăm phút nhưng Tú Anh là khắc tinh của cả dòng họ, còn Tú Linh lại là phúc tinh của gia tộc.

Đối với Tú Anh cách tốt nhất là để cô ta lấy chồng và đừng bao giờ trở lại gia đình nữa.

Còn Tú Linh sẽ là người kế nghiệp dòng họ, mang lại nhiều phúc lành cho Trương gia.

Ngoài ra, sau khi Tú Anh xuất giá bà phải lên miếu chuẩn bị một lễ lớn để cắt đứt toàn bộ quan hệ phần âm với Tú Anh.

Có như vậy gia đình bà mới được bình an, phát đạt.

Những lễ kiểu này đối với gia đình trung lưu sẽ là ngốn mất một khoản tiền lớn nhưng đối với những gia đình giàu có như Trương gia thì chỉ là hạt cát.

Hàn Thu Nguyệt đưa tiền nhờ thầy bói chuẩn bị giúp mọi thứ.

Sau khi đám cưới diễn ra bà ta sẽ tới làm lễ.

Buổi chiều trước ngày diễn ra lễ cưới, Lăng gia cho xe tới đón Trương Tú Anh, nói là Lăng
Quốc Thiên muốn gặp mặt cô để thống nhất một số thứ cho hôn lễ.

Trương Tú Anh một mình tới Lăng gia.

Khác hẳn với những gì cô tưởng tượng, Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú đối xử với cô khá hòa nhã, họ đón cô vào nhà hỏi cô đi đường có một không sau đó họ cho người dẫn cô vào thư phòng gặp Lăng Quốc Thiên.

Trương Tú Anh bước vào phòng Lăng Quốc Thiên đang ngồi trên xe lăn cạnh cửa sổ, Thương Tú Anh chỉ nhìn thấy bóng lưng gầy, bờ vai rộng.

Cô nhớ tới hình đã tra được trên mạng từ ngày anh chưa bị thương.Anh có ngoại hình hết sức thu hút, vẻ điển trai nam tính, rắn rỏi, dáng người hơn một mét tám thẳng tắp.

Ánh mắt hút hồn.

Một người đẹp đẽ, ngời ngời sức sống như vậy giờ đây gắn mình với xe lăn và gương mặt không còn nguyên vẹn cảm giác ấy thật tồi tệ.

Trong lòng cô dâng lên nỗi thương cảm.

Lời nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.