Hạ Nhược Hy xuống bếp tìm kiếm nước uống, vừa mới cầm ly lên môi chưa chạm vào vành ly thì bị tiếng nói phía sau làm cho giật mình mém chút đánh rơi ly nước.

"Xem ra sau khi hãm hại tôi chị vẫn không biết hối hận, một câu xin lỗi cũng không có!"
Cô quay người về sau, nhìn người phụ nữ không biết xấu hổ, tức giận.

"Tôi không làm gì sai cả, là cô vô cớ vu oan giá hoạ giờ còn mặt dày nói như đúng rồi.

Nguyệt Liên, rốt cuộc nhân phẩm của cô bị chó cắn nát rồi à?"
Hạ Nhược Hy bức bối chuyện này đã mấy ngày rồi, hôm nay cô sẽ nói rõ ràng với Nguyệt Liên một lần.

Mà Nguyệt Liên một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại còn rất đắc ý cười nhạo.

"Hạ Nhược Hy, là cô ngu ngốc để tôi có cơ hội hãm hại cô, Nếu cô thông minh một chút thì việc này có xảy ra không? Cho nên nếu có trách thì nên trách cô trước tiên!"
Cô thật sự không biết phải nói con người xấu xa này thế nào, bởi cô ta đã hết thuốc chữa rồi.

Nước cũng không buồn uống một giọt, Hạ Nhược Hy quay người rời đi.

Như chuyện lúc trước, Nguyệt Liên lại giữ chặt tay Hạ Nhược Hy không cho cô đi, cô dự cảm không lành lườm cô ta.

"Nguyệt Liên, cô lại muốn giở trò gì nữa đây?"
Cô ta nhếch môi cười nguy hiểm, cúi miệng đến mang tai cô thì thầm:
"Bây giờ cô sẽ hiểu thôi!"
Nói rồi, Nguyệt Liên hít sâu vào một hơi, lấy hết can đảm tông mạnh vào cạnh bếp.


"Aaaaa!"
Tiếng thét chói tai đau đớn phát ra, máu đỏ từ phía dưới đùi của Nguyệt Liên chảy ra không ngừng.

Hạ Nhược Hy chưa hết bàng hoàng, tròn mắt nhìn cô ta đang ôm bụng kêu rên thảm thiết.

Những người làm quanh đây đều nghe tiếng hét, chạy đến xem, khiếp đảm với cảnh tượng trước mắt.

Quản gia Hứa liền to tiếng ra lệnh:
"Gọi vệ sĩ đến đây đưa mợ tư đến bệnh viện mau lên!"

Hạ Nhược Hy trở về phòng trong thần trí không được tỉnh táo, đáy lòng không ngừng dâng lên sợ hãi.

Cho dù cô không làm gì Nguyệt Liên cả nhưng cũng đủ hiểu cô ta sẽ đem tất cả chuyện này đổ tội cho cô.

Còn có nhiều người làm chứng kiến khi Nguyệt Liên gặp chuyện chỉ có mình cô là ở đó.

Không thể tưởng tượng rằng bản thân sẽ ra sao khi mọi người hiểu lầm cô.

Bây giờ Hạ Nhược Hy rối rắm vô cùng, nhớ đến anh, cô không thể nghĩ gì khác nữa liền mở điện thoại gọi cho Mặc Đình Phong.

Tiếng điện thoại đổ chuông rất lâu, tưởng chừng đầu dây bên kia không nghe máy, đến cuối cùng cũng đã bắt.

Một mảnh im lặng xâm chiếm hoàn toàn, như là cô không có gọi điện thoại cho ai vậy.

Hạ Nhược Hy uất ức khóc nấc lên, nói với anh:
"Đình Phong, hức! Em… em sợ quá! Mọi người sẽ đuổi em mất.

Em thật sự không có làm, không có làm mà, hức!"
Bên kia chẳng vang lên tiếng nói nào, để để ý kỹ sẽ nghe thấy tiếng thở trầm thấp phát ra.

Sau một lúc một giọng nói vang lên từ loa điện thoại:
"Mợ chủ bình tĩnh trước đã, mợ có chuyện gì vậy?"
Cô chợt hụt hẫng, tay nắm chặt điện thoại.

"Đình Phong… anh ấy đâu rồi, anh ấy có ở đó không?"
"Mợ bình tĩnh, cậu chủ vẫn ở đây nghe điện thoại.

Mợ cứ nói đi!"
"Đình Phong… Đình Phong, em…hức, em sợ!"
Cổ họng cô nghẹn lại, không có tâm trí kể lại sự việc.


Hình ảnh máu me dính đầy của Nguyệt Liên khiến cô ám ảnh rùng mình.

"Được rồi, mợ đừng sợ nữa, cậu chủ sẽ tìm cách giúp mợ.

Cậu có cuộc họp gấp nên không thể nghe máy tiếp tục, mợ nghỉ ngơi đi nhé!"
Hạ Nhược Hy tuy không muốn nhưng vẫn phải đồng ý, nhìn cuộc gọi cắt ngang, cô thở hổn hển cố trấn tĩnh bản thân, mệt đến thiếp đi lúc nào không hay.

Cô ngủ đến tối vẫn không có dấu hiệu tĩnh dậy, bỗng dưng đầu đau rát lên, như bị thứ gì đó nhất bổng, khủng hoảng hét lên.

"Con chó chết này, mày làm ra chuyện giết người rồi vẫn còn dửng dưng đi ngủ hả.

Cái thứ hại đẳng, thấp hèn, tao sẽ giết chết mày!"
Mắt Lưu Nhã trợn trừng hằn đầy tơ máu trông đáng sợ vô cùng.

Lập tức đầu cô đập mạnh vào bức tường, choáng váng loạng choạng té nhào xuống đất.

Lại một lần nữa bị bà ấy kéo dậy nghiến răng ken két.

"Dám hãm hại cháu tao, tao sẽ giết chết mày!"
Bà ta bóp chặt cổ cô hết mức có thể.

Hạ Nhược Hy không thở được, ú ớ gỡ tay bà ta ra nhưng sức cô hiện tại yếu cực hạn vì không thể thở.

Rất may, Hàn Nhung và Tố Linh xông cửa vào, kịp thời tách Hạ Nhược Hy khỏi Lưu Nhã cứu cô một mạng.

Mọi người lớn nhỏ từ bên ngoài xông vào bàng hoàng.

Lưu Nhã cự quậy điên tiết hét:

"Thả tôi ra, tôi phải giết chết nó!"
Sức của bà ta hiện tại rất mạnh mẽ, không bao lâu đã thoát khỏi tay của Tố Linh và Hàn Nhung toang sấn đến chỗ cô, may là có Mặc Thế Thành kịp thời chặn bà ấy lại.

Lưu Nhã trong cơn phẫn nộ, tầm mắt thấy con dao gọt trái cây trên bàn liền với lấy huơ huơ trước mặt, đe doạ:
"Đừng đến chặn đường tôi, tôi phải giết chết con nhỏ đó!"
Hạ Nhược Hy kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch vì khiếp đảm, biết rằng nếu còn ở đây một phút một giây nào sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhanh chân chạy thật nhanh ra ngoài trốn thoát.

Lưu Nhã liền chạy theo cô đuổi bắt.

Hạ Nhược Hy chạy thoát ra ngoài, mở cửa ra khỏi nhà đến cánh cổng kiên cố, thấy cửa đã bị cài chốt, trong cơn lo sợ nhanh tay mở chốt, vừa mở khoá ra chưa kịp cất bước thì Lưu Nhã đã hầm hầm trước mặt.

Hạ Nhược Hy kinh hồn nhìn con dao đang dơ lên cao của bà ta, tay chân mềm nhũn.

"Chết đi!"
"Mợ ơi!"
Tố Linh to mắt chứng kiến Lưu Nhã Hạ mạnh con dao xuống người cô, trái tim cô ấy đập mạnh như muốn vỡ ra.

Cô bị ép đến đường cùng, đành nhắm mắt, trong một giây chuẩn bị tinh thần bị đâm.

Nhưng… sao lâu đến vậy?
"Đình Phong!"
Nghe tiếng gọi hoảng hốt của Hà Vân Phi, cô liền mở mắt ra, đập vào mắt Hạ Nhược Hy là bàn tay to lớn đang nắm chặt lưỡi dao gần sát mặt mình, máu đỏ thẫm tuôn ra không ngừng chảy xuống đất..