Kim Dung bị ngữ khí dứt khoát này của Hạ Nhược Hy làm cho sợ hãi, còn hai cha con Hạ Trung Lương không màn đến tình cảm trước giờ với cô, nói trắng ra thì bao năm nay họ chẳng coi cô là người thân, ngay từ đầu vốn nhận nuôi cô là vì tiền.

Hiện tại điều mà họ cần nhất bây giờ cũng là tiền!
"Được được được, tao cũng chẳng muốn dính dáng tới đứa như mày đâu, làm như là muốn nuôi mày lắm vậy.

Số tiền này cũng chưa đủ so với công sức tao và mẹ mày bỏ ra để nuôi mày đâu đấy! Nể tình mày cũng từng là con tao nên tao nhận nhiêu đây thôi!"
Một con người nhưng có thể nói ra những lời đê hèn này cho thấy ông ta đã hết thuốc chữa.

Không đợi dây dưa quá lâu, Hạ Lưu Ly lập tức giật xấp tiền trong tay Hạ Nhược Hy vào tay mình, đạt được mục đích rồi liền lên giọng xua đuổi:
"Xong rồi đấy, kể từ hôm nay cô là người dưng nước lã với chúng tôi, mau biến đi!"
Chân cô cứng ngắc như mọc rễ, cố gắng mạnh mẽ quay mặt đi từng bước nặng trịch.

Vẫn không ngờ đến bản thân thấp hèn đến vậy, một chút tình thương của người khác dành cho mình cũng chẳng có.

Xung quanh cô chỉ là lợi dụng và ghét bỏ.


Thế giới của Hạ Nhược Hy thu nhỏ trong bốn bức tường trắng, đối diện với một khoảng vắng lặng trước mặt, trong lòng là một nỗi chua chát não nề.

Vậy là… cô được sinh ra trên cuộc đời này ngoài ý muốn, vậy là… ngay từ lúc sinh ra, cô không biết cha của mình là ai, bị mẹ bỏ rơi cho người ta nuôi.

Vậy là… bao lâu nay cô đã ngây ngốc đến đáng thương, cô tưởng rằng tuy bản thân có cực nhọc nhưng bù lại cô vẫn có một gia đình đầy đủ đã là tốt lắm rồi, nhưng những suy nghĩ đó hiện tại đã tan thành mây khói, chỉ là lừa mỗi mình cô!

Làm sao đây? Cô không thể đối diện được với sự thật tàn nhẫn này!
Hạ Nhược Hy không kìm nén được nữa, dòng lệ mặn đắng từ khoé mi xinh đẹp chảy dài xuống gò má, rớt xuống mu bàn tay mỏng manh của cô, sau đó những giọt lệ kia tiếp tục thi nhau chảy xuống.

Tiếng khóc cô nghẹn ngào, đau đớn giằng xé.

Nhận ra chẳng một ai thương xót cho mình, chẳng một ai yêu thương mình, chỉ có mình cô là tự lo cho bản thân.

Sự thật này cô không chấp nhận nỗi, làm ơn ai đó hãy nói với cô đó là một giấc mơ đi!
Tám giờ tối, chiếc xe ô tô sang trọng chạy vào cổng lớn của Mặc gia.

Trình Huyên mở cửa xe cho Mặc Đình Phong mời anh xuống.

Anh một mạch bước thẳng vào trong.

Đi lên dãy hành lang, gần đến phòng của mình, vừa mới đặt tay lên cửa toang mở bỗng tai nghe được tiếng khóc thương tâm.

Từng tiếng nấc nghẹn ngào thu vào màng nhĩ của Mặc Đình Phong, tiếng khóc não lòng đến nỗi chính một con người vô cảm như anh cũng bị thu hút.

Khẽ hé cửa nhìn vào trong, thấy bóng dáng của một cô gái yếu đuối mỏng mảnh, ngồi dưới sàn nhà, lưng tựa vào vách tường ôm gối khóc nức nở.

Đầu tóc cô rũ rượi, những sợi tóc mai bị nước mắt lấm lem quệt vào mặt.

Khoé mắt đỏ hoe không ngừng tiết lệ, một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm trong lòng.

Anh mở cửa bước vào.

Mặc Đình Phong đã vào đây nhưng Hạ Nhược Hy vẫn chẳng hay biết, vẫn khóc nức nở, trong đầu chỉ có một câu hỏi là tại sao cô phải chịu số phận như vậy? Cô đâu làm gì sai? Tại sao từ gia đình đến chuyện lấy chồng cô đều không có quyền?
Bóng người áng lấy mình, cô mới để ý đến, ngẩng mặt nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mình.

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn Mặc Đình Phong.

Đôi mắt to tròn đỏ hoe ngấn lệ, trái tim của anh bỗng dưng đập nhanh.

Hình ảnh này… anh cảm thấy hơi thân thuộc, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của một cô bé tầm bốn tuổi, cũng với bộ dạng rủ rượi này đáng thương ngẩng mặt nhìn anh mà khóc...!
Hạ Nhược Hy cho dù có sợ anh đi chăng nữa thì tâm trạng hiện tại đã tệ đến cùng cực, vẫn nấc lên khóc không ngừng như một đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi.

Không biết vì sao Mặc Đình Phong ngồi xuống kế bên cô, anh không nói được, cũng không hành động gì, cứ thế nhìn cô mãi, sau một lúc khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Hạ Nhược Hy hiểu hành động này của Mặc Đình Phong là đang an ủi mình.


Bấy lâu nay đều là cô tự đối mặt, không một ai động viên cô một lời nào, bỗng dưng chỉ một hành động nhỏ này của anh đã làm con tim cô như vụt sống dậy, đáy lòng dâng lên sự tủi thân vô độ, đột ngột vòng tay ôm lấy Mặc Đình Phong, khóc càng to hơn.

Người anh bỗng chốc cứng ngắc, vẻ mặt lộ rõ bất ngờ.

Cô gái trong lòng ngực không ngừng khóc nấc lên, ướt cả mảnh áo trước ngực anh.

Chẳng hiểu sao Mặc Đình Phong có thể kiên trì để Hạ Nhược Hy ôm mình khóc suốt gần một tiếng đồng hồ.

Đến khi cô đã thấm mệt không còn sức để khóc nữa mới ngừng lại.

Thế nhưng Hạ Nhược Hy vẫn chưa buông người anh ra, đầu tựa vào ngực người đàn ông cảm nhận hơi ấm mình cần, đôi mắt hờ hững không chút sức sống.

Lúc này cô cần một người tâm sự, lắng nghe nỗi lòng mình, ngước mặt hỏi anh một câu:
"Em có thể kể chuyện của mình cho anh nghe được chứ?"
Bỗng nhiên nghe cô yêu cầu như thế, anh gật đầu đồng ý.

Hạ Nhược Hy bắt đầu kể:
"Nếu em nói em không phải con ruột của Hạ gia, em là con của một người phụ nữ chưa thành niên sinh ra ngoài ý muốn, bị bỏ lại cho người nhà họ Hạ nuôi dưỡng, anh có tin không?"
Câu hỏi được cô thốt ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng Mặc Đình Phong nghe ra vẻ bi ai trong đó.

Hạ Nhược Hy luôn nhìn anh chăm chú, muốn bắt được suy nghĩ của người đàn ông này nhưng cô không thể, anh vẫn như thế, một chút cảm xúc cũng không có, lại tiếp tục nói:
"Sáng này em nghe tin mẹ lên cơn đau tim liền vay tiền về nhà để chữa bệnh cho mẹ, không ngờ rằng nghe được sự thật phũ phàng này.

Anh nói xem em phải làm thế nào đây? Tại sao không một ai trên đời này xem em là quan trọng, một chút tình cảm gia đình em cũng không có được.

Em bị coi là một đứa thừa thải, bị coi là một món vật để gả đi gán nợ, tại sao lại là em mà không phải ai khác? Em muốn có một người yêu thương mình liệu khó lắm phải không anh?"
Cô lại lần nữa rơi nước mắt, thút thít trong lòng Mặc Đình Phong.


Anh vươn tay vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của Hạ Nhược Hy vài cái như một lời an ủi.

Khóc đã thấm mệt Hạ Nhược Hy thiếp đi trong ngực Mặc Đình Phong lúc nào không hay.

Thấy cô đã ngủ, anh liền nhấc bổng cô lên bế đặt xuống giường rồi đến tủ soạn đồ đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm rửa sạch sẽ xong bước ra, Mặc Đình Phong cầm máy sấy muốn dùng nó làm khô tóc, ánh mắt chợt đặt đến Hạ Nhược Hy trên giường đang say giấc, sau đó không còn ý định sấy tóc nữa, chỉ lau thấm hết nước có thể rồi dùng lược chải.

Anh không dùng bữa tối, cứ thế mà đi ngủ.

Mặc Đình Phong nằm một bên giường cách xa cô.

Chiếc giường ngủ này khá to nên không có vấn đề gì lo ngại về khoảng cách của hai người.

Anh không buồn ngủ, mắt vẫn sáng trưng suy nghĩ về chuyện lúc nãy quan sát lưng cô đối diện với mình một lúc, vừa với rời mắt đi lại một lần nữa nhìn đến, như phát hiện một điều gì đó.

Vẻ mặt bỗng dưng có biến chuyển, ngồi phắt dậy lại gần Hạ Nhược Hy hơn, cúi đầu nhìn xuống gáy cổ của cô, dùng tay đẩy những sợi tóc mềm mượt qua một bên để có thể nhìn rõ.

Giữa gáy cổ cô có một vết sẹo hình hoa mai nhỏ, vốn làn da Hạ Nhược Hy rất trắng nên vết sẹo này trông khá nổi bật.

Mặc Đình Phong thấy được vết sẹo đó thì bàng hoàng, như không thể tin được vào mắt mình, dùng tay chạm nhẹ vào nó..