Mộ Diệc Thần hoàn toàn không ngờ tới Tô Vũ Đồng dùng cách này để chứng minh, cả người đều sửng sốt, muốn đẩy cô ra nhưng tay lại chẳng còn sức lực.

Bởi vì khoảnh khắc chạm vào môi cô đầu óc anh đã ngừng hoạt động, tay không nghe lời chỉ làm theo mong muốn của cơ thể, bất giác ấn phía sau gáy của Tô Vũ Đồng, hôn sâu hơn nữa.

Tô Vũ Đồng vốn chỉ muốn hôn nhẹ một cái để chứng minh, nhưng không ngờ Mộ Diệc Thần lại như cục nam châm lớn hút lấy cô.

Hống hách mạnh mẽ không biết mệt mỏi.

Vốn đã đứt hơi, bị anh làm như vậy, cô chỉ cảm thấy vô cùng chóng mặt, chân mềm nhũn, sau đó hai mắt tối sầm lại, lập tức ngất đi.

Mộ Diệc Thần:
Lông mày hơi nhíu, đôi mắt nâu thất thần, nhìn Tô Vũ Đồng đột nhiên ngất đi trong lòng, cả mặt xám xịt.

Trong lòng vừa tức giận vừa bất mãn còn mang chút cảm xúc khác, đưa tay vỗ vào mặt cô: “Ê, Tô Vũ Đồng!”
Kêu hai tiếng, thấy cô không có động tĩnh gì, mặt anh bất lực, chỉ đành đặt cô lên giường mình.

Cố Thiếu Dương từng kiểm tra cho cô, chứng ngất xỉu này của cô không được uống thuốc, tốt nhất là để cô tự tỉnh.

Anh sợ đưa về phòng Niên Niên, bộ dạng mê man này của cô sx dọa đến Niên Niên, nên quyết định để cô lại đây.

Đặt Tô Vũ Đồng xuống, anh vốn định đi phòng khác ngủ, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng nên thu bước chân về, quay người nằm lên sofa.

Người phụ nữ đáng chết này, nhờ may trong lúc ngủ mơ bị chăn làm ngạt chết, mẹ và Niên Niên nhất định sẽ đau lòng, cho nên anh ở lại là vì mẹ và Niên Niên.

Đúng là vậy!
Anh tự tìm cho mình một lí do, sau đó yên tâm nhắm mắt ngủ.


Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vừa ló rạng.

Tô Vũ Đồng mở mắt nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang ngủ trên sofa, tin cô chợt căng thẳng, vội vàng cúi đầu xem quần áo trên cơ thể mình.

Thấy vẫn mặc y nguyên giống như hôm qua, lúc này mới yên tâm.

Sợ làm ồn khiến Mộ Diệc Thần tỉnh sẽ ngượng chết mất, cô rón rén bò từ trên giường xuống, bàn chân trần nhẹ nhàng bước từng bước đến cửa phòng.

Thực ra Mộ Diệc Thần từ lúc cô xuống giường đã tỉnh dậy rồi, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua, anh không lên tiếng, khép hờ đôi mắt âm thầm quan sát Tô vũ Đồng.

Thấy cô như một tên trộm rón ra rón rén, không biết tại sao tâm trạng bồng nhiên lại tốt lên, ánh mắt lóe lên ý cười.

Tô Vũ Đồng đến khi ra khỏi cửa vẫn chưa phát hiện ra Mộ Diệc Thần đã dậy, chạy nhanh về phòng Niên Niên.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Cô vừa vào cửa, Niên Niên chớp đôi mắt to rơm rớm nước mắt nhìn cô.

Tô Vũ Đồng chợt cảm thây mình như tên trộm bị cảnh sát bắt, trong lòng chỉ thấy căng thẳng.

Sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói với Niên Niên, tối qua mẹ bị bố con lôi đến phòng bố được, chỉ đành ngượng ngùng cười nói: “Ha ha, Niên Niên à, mẹ ra ngoài chạy bộ, con dậy sớm thế?”
Niên Niên rất tin tưởng Tô Vũ Đồng, cô nói cái gì cậu bé đều không nghi ngờ, ngước gương mặt nhỏ lên nói: “Mẹ thật giỏi, nửa đêm ra ngoài tập thể dục đến tận bây giờ, thảo nào tối qua có thể đánh bại dì xấu xa kia, sau này con cũng muốn đi tập thể dục với mẹ, như vậy sau này khi có người xấu bắt nạt mạ, con có thể bảo vệ mẹ rồi.


Tô Vũ Đồng:
Cô bịa ra lời nói dối, Niên Niên lại tin là thật.

Cô giận không thể tìm thấy cái hố mà nhảy vào!
Mộ Diệc Thần, đều tại anh hại đó!
Hại cô nói dối Niên Niên.

“Mẹ, mẹ tập lâu như vậy, nhất định rất mệt, chúng ta xuống nhà ăn sáng đi?”
Niên Niên thấy Tô Vũ Đồng không nói gì, cười típ mắt nhìn cô giơ cánh tay nhỏ mũm mĩm.

Tô Vũ Đồng cười nói: “Được, con đợi mẹ một chút, mẹ đi thay quần áo trước đã.


Trên người cô vẫn còn mặc bộ đồ ngủ mà lần trước quản gia Ngô chuẩn bị cho, đợi một lát cô ăn sáng xong còn phải đi làm, cho nên phải thay quần áo xong mới đi xuống.

“Vâng, con đợi mẹ.


Mộ Niên thu cánh tay nhỏ lại, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế sofa hình quả quýt dành cho trẻ con.

Tô Vũ Đồng không muốn để cậu bé đợi quá lâu, vội vã lấy quần áo của mình quay người xông vào nhà vệ sinh.

Thay xong quần áo, rửa mặt chải lại đầu chút, cô nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài, dẫn Mộ Niên xuống tầng ăn sáng.


Sau khi Tô Vũ Đồng ra khỏi phòng Mộ Diệc Thần liền dậy, nên đến phòng ăn trước cô, giống như hôm qua cùng với bà Mộ mỗi người ngồi ở một chỗ riêng.

Tô Vũ Đồng và Niên Niên cùng chào buổi sáng bọn họ, ngồi xuống như lần trước.

Lần này Mộ Diệc Thần không vội vã rời đi nữa, mà sắc mặt không chút gợn sóng bình tĩnh, tao nhã bắt đầu ăn sáng.

Người đàn ông này lúc không nói chuyện, thực sự đẹp trai đến mức người khác ghen tị, Tô Vũ Đồng không ngừng nhớ lại chuyện tối qua mình chủ động dâng hiến nụ hôn, vành tai hơi đỏ lên, không dám nhìn anh, cúi đầu ăn cháo bào ngư.

Bà Mộ cảm thấy bữa sáng hôm nay có chút kì quái, mỉm cười, nhìn Mộ Niên nói: “Niên Niên, tối qua ngủ có ngon không?”
Niên Niên gật gật đầu đáp: “Ngon ạ, nhưng sau này chắc con chỉ có thể ngủ đến nửa đêm thôi.


Bà Mộ nghe xong, tràn đầy nghi ngờ, rất tò mò hỏi: “Tại sao chỉ có thể ngủ đến nửa đêm?”
Cậu bé là cậu chủ nhỏ của Hoa Thành, cho dù đến trường học, cậu muốn đi giờ nào thì đi giờ đấy, sao lại có chuyện chỉ có thể ngủ đến nửa đêm xảy ra.

Niên Niên đặt cốc sữa xuống, mặt đầy nghiêm túc nói: “Tối qua nửa đêm mẹ đi tập thể dục, sau này con phải đi cùng mẹ.


“Khụ!”
Cháo trong miệng của Tô Vũ Đồng và sữa Mộ Diệc Thần vừa uống suýt thì phun ra.

Hai người cùng nhìn đối phương, vô cùng bối rối lại vội vàng đánh mắt đi chỗ khác.

Bà Mộ nhìn thấy tất cả, in lặng không nói, ý cười rất sâu xa.

“Cái đó, Niên Niên, con mau ăn đi, quản gia Ngô còn phải đưa con đến trường đó.

” Tô Vũ Đồng vội vàng nói với Niên Niên một câu, để hóa giải không khí ngượng ngùng lúc này.

“Vâng, mẹ.


Mộ Niên không nói nữa, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sáng.


Bữa sáng xong, Niên Niên được đưa đi, Tô Vũ Đồng đang định tự mình đi, lại một lần nữa bị đôi câu nói của bà Mộ, phải lên xe của Mộ Diệc Thần.

Ngồi bên cạnh Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng không sợ như hôm qua, nhưng lại rất căng thẳng, lòng rối như tơ vò.

Cô không dám nhìn Mộ Diệc Thần, nhưng lại luôn cảm thấy Mộ Diệc Thần đang nhìn chằm chằm vào mình, cô chỉ giận chiếc túi xách trong tay quá nhỏ, không thể để cô trốn trong đó.

Trên thực tế cảm giác của cô hoàn toàn không sai, Mộ Diệc Thần từ lúc cô bước lên xe, ánh mắt luôn dừng ở trên người cô, hững hờ nhìn không ra chút cảm xúc gì.

Tiểu Vương cảm thấy không khí trong xe hôm nay tốt gấp trăm lần so với hôm qua, vậy là lái từ từ.

Đi được một đoạn, trời bỗng đổ mưa.

Giang Thành là một nơi rất kì diệu, bốn mùa đều như mùa xuân nhưng hễ gặp mưa là lại chuyển đông.

Nhiệt độ trong xe bắt đầu hạ xuống, Tô Vũ Đồng mặc một chiếc váy ngắn, bồng ho lên mấy tiếng, đôi tay tự ôm lấy mình.

Mộ Diệc Thần thấy vậy, lãnh đạm nói với Tiểu Vương: “Bật điều hòa.


Tiểu Vương nghe thế, không dám chần chứ lập tức bật điều hòa lên.

Hơi ấm thổi đến, Tô Vũ Đồng cảm thấy bản thân như được mặc thêm chiếc áo khoác, sự lạnh lẽo trên cơ thể nhanh chóng bị cuốn đi.

Mộ Diệc Thần mặc com lê nên anh đương nhiên không thấy lạnh, Tô Vũ Đồng biết rõ là điều hòa này mở vì cô.