Chương 3299

Mặc Quyền từ lâu đã là tổng giám đốc điều hành, thấy Cố Hy như vậy, anh ta không thể không lo lắng.

Anh ta thật sự đã đánh giá thấp tốc độ của Cố Hy rồi!

Những ngày này, Cố Hy làm việc từ sáng đến đêm, anh hận một ngày không thể có hai mươi lăm giờ đồng hồ.

Anh hiểu rõ nền tảng và triển vọng của Mold.

Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.

Trời vừa rạng sáng, anh mới xử lí xong công việc, mệt mỏi ngã vào ghế sô pha và nhìn khung cảnh ngoài cửa Sổ.

Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Ôn Thiên Âu.

__ Lông mày của anh lập tức nhíu lại, Ôn Thiên Âu không thể vô cớ tìm anh, nếu tìm anh, nhất định là Cố Niệm Noãấn đã xảy ra chuyện!

Anh lập tức nghe máy: “Cô ấy làm sao vậy?”

Lời này vừa nói ra, ngược lại làm Ôn Thiên Âu không biết nói tiếp thế nào.

Cậu ta rốt cuộc là hiểu mình hay là vẫn hiểu rõ Cố Niệm Noãn?

“Cô ấy đổ bệnh, lúc trước gặp cậu thì cơ thể đã không tốt lắm, sau đó mấy ngày thì trúng gió và sốt nhẹ nhiều lần, nhưng cô ấy vẫn bận rộn kiểm tra và đối chiếu sổ sách trong công ty con và chạy xung quanh để thuyết phục cứu vấn khách hàng.”

“Vất vả lâu ngày thành bệnh. Đêm nay sốt nhẹ chuyển sang sốt cao, hiện đã đưa vào bệnh viện. Cô ấy mơ màng nói mớ nhưng vấn không chịu tiêm. Bác sĩ nói, nếu để lâu như vậy rất có thể sẽ làm đầu của cô ấy sinh bệnh.”

“Cô ấy… Sốt cao không ngừng, nhưng vấn liên tục gọi tên cậu. Cậu đến đây một chút thì tốt hơn. Tôi sẽ đảm bảo an ninh thật tốt, cậu đi ra ngoài cũng nên cẩn thận, đừng để ai biết.”

Ôn Thiên Âu bất đắc dĩ nói, nếu không phải bác sĩ thông báo nếu cứ để sốt cao như vậy thì cơ thể sẽ xảy ra chuyện, anh ta sẽ không gọi điện thoại cho Cố Hy.

Cố Hy nghe vậy, lập tức lấy địa chỉ và vội vàng đi tới.

Cố Niệm Noãn sốt cao, đầu óc mơ màng.

Cô không nghĩ được gì, nhưng không hiểu sao hình bóng của Cố Hy trong đầu lại vô cùng rõ ràng.

Anh quay lưng về phía cô, bước đi rất nhanh và từ từ rời bỏ cô.

Cô rất sợ hãi, chạy như điên để đuổi theo anh.

Đột nhiên, dưới chân cô vấp ngã, cô ngã trên mặt đất và hình bóng của Cố Hy đã biến mất, cô tìm mãi nhưng không tìm được nữa.

“Cố Hy, chờ em với, em không đuổi kịp anh nữa rồi.”

“Cố Hy… Tại sao lại bỏ rơi em…”

Cô líu ríu nói, bởi vì sốt cao mà cơ thể mất nước, giờ vẫn còn đang truyền.

Môi của cô khô nứt, lời nói khi nói ra đều run rẩy.

Tay cô ấy cứ vãy loạn xạ mà bác sĩ không có cách nào để đâm kim tiêm đúng cách, trên mu bàn tay đã có vài lỗ kim, xuất hiện vài giọt máu, nhưng vẫn không đâm được chính xác.

Nếu người bệnh có cảm giác lo lắng như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian điều trị tốt nhất.

“Niệm Noãn.”

Anh bước đến và năm chặt tay cô.

Cô trở nên bình tĩnh lại, như bắt được ngọn cỏ cứu mạng.